Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chỉ Muốn Làm Cái Sát Thủ Hợp Cách.

Chương 11: Tiềm Hành.




Chương 11: Tiềm Hành.

Mất một lúc, năm người Doanh Thiên chọn được một quán ăn cỡ trung, bắt đầu ngồi vào mở tiệc.

“Chúng ta đồng khởi.” Lý Kiệt nhanh tay nhấc chén rượu trước mặt của mình lên, đối với năm người liếc liếc mắt.

“1 2 3…”

“Lũ ngốc kia, tại sao bọn hắn hôm nay lại không đi cơ chứ. Rõ ràng đã hẹn trước một tháng để sắp xếp.” Lưu Vũ hừ hừ tức giận, thân làm lớp trưởng hắn đối với vấn đề này cực kỳ đau đầu.

“Còn có thể vì sao, đương nhiên là game thực tế ảo nổi tiếng nhất hiện nay. Đoán chừng bọn hắn đang vui vẻ chơi game đi.” Lý Kiệt góp lời.

“Vĩnh Hằng Chi Môn sao? Thời gian gần đây mấy trang báo nổi tiếng liên tục đăng tin về nó.” Vân Mộng tuy là thân nữ tử nhưng hoàn toàn không chịu thua kém mấy vị bạn học, tự rót cho mình một chén.

“Mặc kệ những thứ đó, chúng ta uống thôi.” Tu Thần là người im lặng nhất từ lúc đến giờ phút này cũng cực kỳ nhiệt tình, liên tục mời hết người này đến người khác.

“Thiên, tôi mời cậu một ly. Xin lỗi vì khoảng thời gian kèm cặp tương đối khắc nhiệt.” Lưu Vũ đột nhiên đối với Doanh Thiên tạ lỗi, khuôn mặt có hắn có ửng hồng vì hơi men.

“Không sao, nếu như tôi để ý thì tôi cũng không đến.” Doanh Thiên cười cười, trong lòng nhớ lại chuyện cũ tưởng chừng như mới vừa hôm qua.

Đám người tiếp tục dùng bữa, nâng ly mãi đến tận đêm khuya mới chia tay.



“Để tôi đưa cậu về.” Lý Kiệt chủ động nói với Vân Mộng, thân hình khẽ lảo đảo bám vào vai của đối phương.

“Được rồi được rồi, nhà tôi gần nhà cậu ấy. Để tôi đưa về vẫn tốt hơn.” Tu Thần cũng định tiến lên đưa mỹ nữ về nhà thì bị Lưu Vũ cản lại: “Được rồi, ba chúng ta cùng đưa bạn học Vân Mộng về nhà. Thiên, chút nữa về cẩn thận nhé.”

Có lệnh của lớp trưởng, Lưu Vũ cùng Lý Kiệt cũng từ chối cho ý kiến, ba người cứ như vậy hộ tống Vân Mộng đang say giấc nồng về nhà.



Doanh Thiên ngồi xuống bến chờ xe bus, đương nhiên hắn cũng có xe riêng nhưng thời buổi bây giờ giá nguyên liệu tăng một cách chóng mặt nên đành thôi, di chuyển bằng phương tiện công cộng cũng không sao.

Phù!

Lôi một bao thuốc lá từ trong túi quần ra ngoài, hắn tự châm cho mình một điếu, gục đầu nhìn xuống đất với dáng vẻ suy tư.

Vừa nãy dùng bữa Lưu Vũ có mời hắn về làm bảo vệ cho công ty cậu ta, gia đình cậu ta rất khá giả nên chuyện mở công ty cũng là điều đương nhiên. Thế nhưng mời một bạn học về làm bảo vệ, chuyện này có chút…

“Aizz…” Thở dài một tiếng, Doanh Thiên bắt đầu nghĩ về tương lai của mình trong khi chờ xe bus tiến đến.

Không tài năng, không quan hệ rộng, không bằng cấp loại giỏi, bây giờ muốn xin được một công việc vừa ý thật sự quá khó khăn. Đầu tư vào chứng khoán và cổ phiếu phải cần một lượng vốn khổng lồ, điều này càng không thích hợp.

Vĩnh Hằng Chi Môn là đường lui duy nhất của hắn, nếu như khá khẩm hơn một chút hắn hoàn toàn có thể cả ngày cắm mặt cày cuốc, lượng thu nhập so với những công việc nặng trước đây chỉ hơn chứ không kém.

“Nếu như những thứ ở trong Vĩnh Hằng Chi Môn được mang thế giới thực tại thì tốt biết mấy.” Doanh Thiên khẽ lẩm bẩm, khóe miệng không tự chủ nở một nụ cười mơ mộng như vừa nghĩ đến gì đó tốt đẹp.

“Lại nghĩ lung tung, tiểu thuyết cũng chỉ là tiểu thuyết. Làm sao một trò chơi có thể liên kết với thế giới thực được cơ chứ, thật nực cười.”

Vù.

Đúng lúc này, một chiếc xe máy không biết từ chỗ nào phi đến hướng của Doanh Thiên với tốc độ cực kỳ cao khiến cho hắn giật mình ngoảnh lại.

Đầu óc hắn vẫn còn tỉnh táo, nhận thức được mọi thứ xảy ra xung quanh thế nhưng cơ thể chứa đầy c·hất k·ích t·hích vào lúc này nặng trĩu một cách lạ thường, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn chiếc xe máy đâm về phía hắn.

“Không, không, không.” Doanh Thiên trong lòng điên cuồng gầm thét, lãnh một cú đâm trực diện như thế này cho dù không c·hết cũng trọng thương, thậm chí quãng đời còn lại phải sống ở trên giường bệnh.

Ba hắn, mẹ hắn, thân nhân của hắn, bạn bè của hắn và quan trọng hơn hết là tương lai của hắn!

“Không!” Doanh Thiên cố hết sức lực hét lên một tiếng, não bộ không ngừng ra lệnh cho cơ thể di chuyển về bên phải nhưng hai chân của hắn vẫn đứng như trời trồng, chẳng thể nhích thêm một chút.



Vù.

Mắt thấy chiếc xe máy càng ngày càng tiến lại gần phía mình, bản năng ham muốn sự sống của một loài sinh vật trỗi dậy, trong lúc vô thức Doanh Thiên khẽ lẩm bẩm một tiếng: “Tiềm Hành!”

Dưới bóng đèn sáng quắc như sao, thân ảnh của Doanh Thiên dần dần hòa vào bóng đêm đen kịt kia một cách thần bí mà đáng sợ, thậm chí cái bóng dưới ánh đèn đường còn không lưu lại trên mặt đất, đến bản thân của hắn cũng đang tự hỏi vì sao mình có thể làm được.

Tốc độ của chiếc xe máy cực nhanh nhưng may mắn Doanh Thiên vẫn kịp thời né sang một bên, chỉ bị mấy v·ết t·hương nhẹ ở ngoài da.

Ầm.

Chiếc xe lao thẳng vào bức tường ở gần đó, tài xế không rõ sống c·hết, chỉ còn Doanh Thiên đang ngơ ngác nhìn xem hai tay của mình.

“Thật? Là thật hay là mơ?” Hắn lẩm bẩm dường như không tin vào nhận thức của bản thân lúc này, hơi men đã sớm tan biến từ bao giờ.

Doanh Thiên có chút hoảng hốt nhìn về phía hai tay của mình sau đó lại nhìn về tài xế nằm ở cách đó không xa, nhất thời không biết làm thế nào.

Lấy hết can đảm của mình, hắn tiến lại gần chiếc xe cùng tài xế thì thấy máu tươi đang không ngừng rò rỉ xuống đất, nhuộm đỏ cả mặt mũi y phục đối phương.

“Xin chào, ở đây có một người cần c·ấp c·ứu gấp.” Doanh Thiên nhấc điện thoại từ trong túi quần ra, nhấn số khẩn cấp và trình bày. Bởi vì có chút hoảng sợ nên hơi thở của hắn cực kỳ gấp gáp.

“Anh bình tĩnh lại một chút. Phiền anh gửi cho em địa chỉ cụ thể.” Đầu dây bên kia là một giọng nữ đáp lại.

“Tại xxx xxx xxx.” Doanh Thiên nói xong liền cúp máy, cắm đầu chạy thẳng về nhà bỏ mặc lại tài xế cùng chiếc xe.





Hộc…hộc…hộc.

Không biết qua bao lâu, Doanh Thiên rốt cuộc nhìn thấy căn nhà quen thuộc của mình. Còn chưa kịp bỏ giày hắn đã leo thẳng lên giường chùm chăn kín mít, căn phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh đến nhịp tim đập gấp cũng có thể nghe được rõ ràng.

“Làm sao có khả năng, làm sao có khả năng.” Hắn lắc đầu trong sự mê hoặc, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.

Thật sự chuyện này quá mức khó tin, một trò chơi được tạo ra từ công nghệ kỹ thuật tiên tiến cùng những bộ não thiên tài là điều mà bất kỳ ai trải nghiệm cũng có thể cảm nhận được. Thế nhưng ‘hiện thực hóa’ điều này làm sao có thể xảy ra?

Con người thật sự tài giỏi đến mức có thể ban phát sức mạnh và kỹ năng thông qua một trò chơi?

Đùa gì thế, nếu như câu nói này bị bất kỳ ai nghe được họ sẽ coi bạn là một người điên, người điên hết thuốc chữa.

Thế nhưng Tiềm Hành vừa nãy là sự thật, Doanh Thiên còn sống với những v·ết t·hương nhẹ ngoài da cũng là sự thật.

Nhưng nếu như là sự thật… điều này cũng quá mức vô lý.

Nghĩ đơn giản, một đứa bé chơi Vĩnh Hằng Chi Môn sau đó được tổ đội kéo phó bản, kinh nghiệm chia đều cùng lượng chỉ số được nhận từ trang bị sẽ khiến cho nó có khả năng đánh gục một người trưởng thành, đây là khái niệm gì?

Doanh Thiên đầu óc hoàn toàn trống rỗng, sự thật này đối với hắn giống như một đạo kinh lôi nổ vang giữa trời, nhấc lên thao thiên hải lãng cùng những suy nghĩ vu vơ.

Nếu… chỉ là nếu hắn có được kỹ năng ở trong Vĩnh Hằng Chi Môn, như vậy chỉ số nhân vật cũng sẽ được đồng bộ hóa. Nói dễ hiểu với cái cơ thể nặng hơn năm mươi cân này sẽ có được sức mạnh nâng tạ hai ba trăm cân, thậm chí còn cao hơn.

“Đúng rồi!” Doanh Thiên đột nhiên bật dậy, mở chiếc máy tính của mình lên và đi rà xoát tất cả bài viết trên diễn đàn.

Không có, hoàn toàn không một bài viết nào được đăng tải liên quan đến vấn đề này. Cũng dễ hiểu nếu như bị người chơi khác phát hiện tuyệt đối sẽ giữ kín trong lòng.

Tiếp tục kéo xem bài viết.

Không vấn đề nào nhắc đến con trùm Xích Diệm Chi Chu bị hắc hóa, tất cả tổ đội năm sáu người đều dễ dàng vượt qua được con trùm đã được giả lập sẵn này.

Thậm chí hắn còn đăng tải một bài viết nói về con trùm nếu như biết dùng kế hoạch thì sẽ thế nào?

Ngay sau đó là vô số tiếng cười nhạo cùng bàn luận sôi nổi, không một ai nghiêm túc trong vấn đề này. Bởi vì… bọn hắn chưa gặp được!

Phải mất đến hai tiếng đồng hồ Doanh Thiên mới bình tĩnh lại, nhìn ra bầu trời đầy sao thông qua ô cửa sổ cũ kỹ, trong lòng rối như tơ vò.