Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 927: Điện thờ




Lúc đầu, Bùi Lăng tưởng đây là vì mình lấy Chú Quỷ đạo cơ đê Trúc Cơ, cho nên nhận được sự công nhận của thôn này.

Bây giờ xem ra...

Có lẽ có lý do này nhưng tuyệt đối không chỉ có một nguyên nhân như thế.

Ngoài ra, hai ngày nay hắn vẫn tuân thủ quy củ trong làng, dù làm vậy tạm thời mình sẽ bình yên vô sự.

Nhưng hiện tại xem ra, rất có thể cái thôn này đã ra tay với hắn, chỉ có điều hắn không phát hiện mà thôi.

"Phải lập tức dùng hệ thống uỷ thác một lần, kiểm tra xem rốt cuộc tình hình hiện tại của ta là như thế nào!" Trong lòng Bùi Lăng nghiêm nghị, thầm nghĩ, "Dù dùng mất một cái mạng cũng phải làm."

"Chờ đợi thêm nữa, chỉ sợ ta có nhiều mạng hơn cũng không đủ chết."

Vào lúc này, thôn trưởng đi ra từ trong đại trạch, vừa ôn hòa lại không cho phép từ chối nói: "Công tử đã thay mặt khuyển tử đón dâu, vậy cũng tiếp tục làm phiền công tử việc bái đường này."

...

Tử thôn.

Đội ngũ đưa tang chậm rãi trở lại trong làng.

Sau khi đội ngũ vào thôn lập tức tan tác như chim muông.

Khốc Tang bà vừa tới cửa nhà đã thấy ba nữ tử mặc quần áo xinh đẹp chờ sẵn ở nơi này

Người cầm đầu mặt như phù dung eo như liễu chính là Vũ Mông tiên tử.

Ngày hôm qua, Vũ Mông tiên tử đã đến tìm Khốc Tang bà, vì vậy bây giờ Khốc Tang bà liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương, hơn nữa vô cùng rõ ràng nữ tử xinh đẹp này chờ mình ở đây vì mục đích gì.

Nghĩ đến đây, Khốc Tang bà nhìn hai người sau lưng Vũ Mông tiên tử, khàn giọng nói: "Ta chỉ có thể nói cho một mình ngươi biết, để đồng bạn của ngươi chờ ở bên ngoài."

Vũ Mông tiên tử không hề chậm trễ gật đầu, lại dặn dò hai tên nữ tu Luyện Khí kỳ kia: "Các ngươi chờ ở chỗ này đi."

Nàng đi theo Khốc Tang bà vào cửa, đi xuyên qua đình viện nhà nông rộng rãi, sau khi đi vào phòng chính, Khốc Tang bà không có ý mời nàng ngồi xuống, mà là bước chân xoay chuyển đi đến phòng bếp bên cạnh.

Phòng bếp ở nhà Khốc Tang bà giống với lão Từ gia, bên cạnh lò đất có một vạc nước lớn.

Vạc nước này cao đến ngực người trưởng thành, bên trong chứa hơn phân nửa vạc nước, có cá mù ẩn núp dưới đáy nước.

"Làm phiền ngươi chuyển vạc nước này ra." Khốc Tang bà đưa tay chỉ miệng vạc nước này, khẽ nói với Vũ Mông tiên tử.

Trong lòng Vũ Mông tiên tử cảnh giác, trước tiên thi triển thủ đoạn thăm dò xung quanh, lúc không phát hiện vấn đề mới vung tay lên, chuyển vạc nước sang khoảng đất trống bên cạnh.

Chỉ thấy trên mặt đất ở vị trí cũ của vạc nước có một cái nắp, hơi nhỏ hơn dưới đáy vạc nước một vòng, nếu không phải chuyển vạc nước ra, tu sĩ bị áp chế thần niệm cũng khó có thể phát hiện được.

Khốc Tang bà ho khan đi ra phía trước, mở cái nắp ra, bên trong lại là một cái hầm cực sâu.

Nàng thuận theo thang dây hơi chật vật đi xuống, chợt nói: "Cô nương, ngươi cũng xuống đi."

Vũ Mông tiên tử khẽ nhíu mày, phía dưới này đen sì, nếu trong tình huống bình thường, đương nhiên nàng không sợ nhưng thôn này...

Thế nhưng, bí mật mà Tố Chân Thiên cũng muốn biết đang ở ngay trước mặt, nàng hơi do dự, cuối cùng vẫn bóp nát mấy tấm phù lục phòng hộ, nghe lời đi xuống.

Sau khi xuống dưới phát hiện trước mặt là một đường hành lang chật hẹp, bên kia đường hành lang có gió thổi tới, cơn gió lạnh giá mang theo hút hơi nước còn có một loại mùi khó mà miêu tả.

Dường như mùi hương sau khi thi thể bị bỏng, lại có chút mùi thơm ngát kỳ quái.

Không biết Khốc Tang bà lấy ra một chiếc đèn lồng da trắng từ chỗ nào, sau khi đột lên lại đi trước dẫn đường.

Đi một hồi lâu, trước mắt rộng mở trong sáng, lại là một đại sảnh dưới lòng đất cực lớn.

Xung quanh đại sảnh có bó đuốc cháy hừng hực, chiếu rõ ràng mọi thứ.

Nhưng Khốc Tang bà không có ý dập tắt đèn lồng da trắng của mình, mà nhìn vào chỗ sâu trong đại sảnh, khe khẽ thở dài.

Vũ Mông tiên tử nhìn theo lập tức giật mình, ở chỗ sâu trong đại sảnh lại treo một tấm rèm châu rủ xuống.

Trước tấm rèm châu mô phỏng miếu của Phật Gia, trưng bày năm tầng linh vị.

Vũ Mông tiên tử tùy ý đảo qua, phát hiện trên đó viết từng cái tên: "Đỗ thành", "Túng thành", "Chu thành", "Tang đô", "Ngoạn thành" ...

Không!

Không đúng!

Đây không phải tên người mà là địa danh!

Nếu không cũng không thể có chuyện phần lớn những người được thờ cúng này đều gọi là "Thành" chứ?

Trong lòng Vũ Mông tiên tử giật mình, trầm giọng hỏi: "Đây là nơi nào?"

Khốc Tang bà không trả lời nàng ngay, mà cầm theo đèn lồng da trắng tiến lên, đi ra phía sau bức rèm che, trịnh trọng lạy vài cái, mới lên tiếng: "Đây là tiên nhân mà đời trước Thiên Ngoại đảo ta thờ cúng."

Tiên nhân?

Vũ Mông tiên tử nghe vậy chợt phát hiện, vừa rồi mình nhìn sang chỉ lo chú ý linh vị trước rèm châu, căn bản không nhìn ra phía sau bức rèm che.

Hoặc là nói, nàng vô thức kháng cự việc chú ý cảnh tượng phía sau bức rèm che.

Điều này khiến trong lòng nàng hoảng sợ, lúc này nàng lập tức quay đầu nhìn kỹ phía sau bức rèm che, xuyên qua khe hở của bức rèm che, nàng thấy phía sau rèm là một bức tượng thần cổ xưa.

Vì bức tượng thần kia bị rèm châu ngăn cách nên không thể thấy rõ hình dáng vẻ ngoài cụ thể, hình như là một nam tử mặc áo bào màu đen, khuôn mặt hắn ta mơ hồ, dường như còn không có cả đường nét khuôn mặt.