Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 914: Điều cấm kỵ trong thôn




Đây là một loại cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được, không thể nào miêu tả, dường như xuất phát từ bản năng.

Sau khi đôi bên trò chuyện vài câu, phân chia chủ khách ngồi xuống, lại trò chuyện vài câu việc nhà mới vào chủ đề chính.

Thôn trưởng nói: "Công tử vừa trở về không kịp nghỉ ngơi đã tới tìm tiểu lão nhân, không biết có chuyện gì?"

"Nghe nói ngày mai quý gia có tin mừng." Bùi Lăng nói, "Ta đã hơi quên đi phong tục cấm kỵ ở chỗ này, cũng không biết đến lúc đó cần chú ý điều gì?"

Thôn trưởng cười ha hả nói: "Công tử không phải người ngoài, không cần tốn sức như thế, không cần đặc biệt chú ý gì hết, ngày mai mời công tử đến đây uống rượu mừng là được."

Bùi Lăng nhẹ gật đầu, lại hỏi: "Thôn này được xây dựng từ lúc nào?"

Thôn trưởng lập tức im lặng, nụ cười biến mất không thấy bóng dáng, nhìn trừng trừng về phía hắn.

Thấy thế, Bùi Lăng lập tức kịp phản ứng, rất có thể mình đã hỏi vấn đề gì đó không nên hỏi.

Thế là hắn vừa giữ bình tĩnh, vừa nắm chặt Hư Thiên giới chủng trong tay.

Nhưng đợi nửa ngày, thôn trưởng vẫn không có động tác.

Bùi Lăng đột nhiên nhận ra được điều gì đó, trong đôi mắt nhảy nhót Nam Kha Mộng Hỏa, vô số phù văn quỷ dị xen lẫn, thi triển Oán Yểm thần thông !

Trong nháy mắt, trong tầm mắt của Bùi Lăng, toàn bộ phòng khách khói đen mờ mịt như nước thủy triều!

Hình như có vô số căm hận sôi trào mãnh liệt đánh về phía hắn!

Hô hô hô...

Oán Yểm thần thông điên cuồng thôn phệ, khí tức cả người Bùi Lăng tăng vọt.

Vào lúc này, thôn trưởng vội ho một tiếng, từ tốn nói: "Ngày mai trong nhà có việc mừng, còn rất nhiều việc vặt vãnh không rảnh chào hỏi công tử, nếu công tử không có chuyện gì khác, kính xin về cho."

Bùi Lăng lập tức đứng dậy cáo lui.

Hắn duy trì Oán Yểm thần thông đi ra cửa, lập tức tất cả căm hận như bị cánh cửa ngăn cách, trong nháy mắt biến mất.

Nhưng Bùi Lăng không dám xem thường, mãi cho đến khi đi ra một đoạn đường, xác nhận không có bất kỳ căm hận nguyền rủa oán giận gì đi theo, lúc này mới tản đi thần thông.

Vào lúc này, trên trán hắn đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Nếu vừa rồi không phải mình phản ứng kịp thời, dùng ra Oán Yểm thần thông , rất có thể hắn đã tốn một cái mạng.

"Chắc chắn lai lịch thôn làng này rất có vấn đề."

"Nhưng nhìn từ phản ứng của thôn trưởng, tốt nhất ta đừng nghe ngóng việc về phương diện này nữa... Nếu hỏi chắc chắn không thể hỏi trực tiếp."

"Thôn trưởng để ngày mai ta đi uống rượu mừng, không biết là ta có thể đi hay phải đi?"

"Đề phòng chẳng may, ngày mai vẫn đi một lần."

"Còn có, tiếp theo phải tìm thôn dân bình thường nghe ngóng manh mối."

"Nhà trưởng thôn quá nguy hiểm..."

Nghĩ đến đây, Bùi Lăng nhìn sắc trời, đã sắp đến tối liền bắt đầu trở về.

...

Vẻ ngoài Tiêu Quý Đào chật vật, vẻ mặt sợ hãi chạy ra từ một gia đình.

Lúc đi ra ngoài, bởi vì quá hốt hoảng nên đường đường là tu sĩ Kết Đan kỳ, lại vấp phải cánh cửa ngã một phát.

Hắn ta không đứng dậy ngay, lộn nhào giãy giụa ra một đoạn đường mới nhớ tới thi triển độn pháp, sau đó không chút do dự điên cuồng chạy trốn ra ngoài thôn.

Nhưng chạy trốn nửa ngày, dường như hắn ta bị lạc đường ở trong thôn, làm thế nào cũng không tìm được chỗ rời khỏi thôn.

Tiêu Quý Đào càng ngày càng sợ hãi, lần này hắn ta có thể nhặt về một mạng, không phải hắn ta có thực lực mạnh, mà hắn ta có vận khí tốt, trước khi hắn ta vào gia đình kia lại có người leo tường hậu viên đi vào sớm hơn hắn ta.

Đúng lúc hắn ta thấy tình cảnh đối phương bị treo lên lấy máu!

Lúc đầu Tiêu Quý Đào còn muốn cứu đồng bạn, nhưng chẳng mấy chốc hắn ta nhận ra Kết Đan kỳ căn bản không thể đối kháng với luồng lực lượng vô hình kia.

Nhân lúc đồng bạn còn chưa ngỏm củ tỏi, cuối cùng hắn ta còn sống trốn ra khỏi phòng.

Nhận ra không thể rời khỏi Tang thôn, tiêu Quý Đào vô cùng hoảng sợ mới nhớ tới còn có đám người lão đại, lão nhị, lão tam...

Thế là, hắn ta lập tức lấy ra Truyền m Phù, truyền âm cho lão đại trước.

Thúc giục Truyền m Phù cả nửa ngày, phía bên kia lại không có bất cứ động tĩnh gì.

Đợi một lúc, sắc mặt Tiêu Quý Đào càng ngày càng khó coi, chắc chắn lão đại đã gặp chuyện không may.

Thế là, hắn ta lại truyền âm cho lão nhị, tình huống cũng giống như vậy.

Tiếp theo là lão tam... Lão tam vẫn không có bất kỳ đáp lại nào.

Tứ lão Tiêu thị chỉ còn một mình hắn ta!

Hai tay Tiêu Quý Đào run rẩy lại lấy ra Truyền m Phù, tấm Truyền m Phù này là của Ngọa Khâu lão tổ.

Sau khi đưa pháp lực vào, trên Truyền m Phù lấp lóe ánh sáng nhạt, phía bên kia vẫn không có người trả lời.

Ngọa Khâu lão tổ cũng bị hại.

Sắc mặt Tiêu Quý Đào lập tức trở nên trắng bệch, chết rồi, chết rồi... Chết hết!!

Cái thôn này sẽ ăn người!

Ngay lúc này, đột nhiên có một tấm Truyền m Phù trong túi trữ vật xuất hiện động tĩnh, Tiêu Quý Đào vội vàng lấy ra thôi động, bên trong lập tức truyền ra giọng nói: "Tiêu tiền bối, Khang Thiếu Dận đã rời khỏi tòa nhà, nhìn phương hướng là đi về phía bờ sông..."

Khang Thiếu Dận?

Tiêu Quý Đào đột nhiên kịp phản ứng, còn có người sống!