Chương Tinh chưa từ bỏ ý định hỏi, "Mười năm trước, có phải các ngươi cũng ở nơi đây rồi không?"
Mười năm trước là lúc cơ duyên Thiên Đạo Trúc Cơ chi pháp xuất hiện.
Khi đó trên toà phù đảo này không có bất kỳ phàm nhân nào...
Nghĩ tới đây, Nguyễn Chỉ không nhịn được thể hiện ra chút vẻ chờ mong, hy vọng có thể hỏi được vấn đề này.
Đã thấy kia lão tẩu rất thành thạo bện sọt, tùy ý nói: "Mười năm trước? Đương nhiên mười năm trước cũng ở chỗ này, chúng ta ở chỗ này đời đời kiếp kiếp."
Điều này sao có thể!
Chẳng lẽ toà phù đảo này chỉ giống hệt với hòn đảo mười năm trước, thật ra không phải cùng một cái?
"Không biết bên Sở sư tỷ và Chung sư tỷ có thu hoạch hay không?" Bởi vì tiếp theo dù hỏi thế nào cũng không có kết quả, hai người đành phải xoay người rời đi, sau khi đi được một đoạn đường, Nguyễn Chỉ không nhịn được nói.
Chương Tinh nhẹ gật đầu, sau đó nói: "Lại đi hỏi mấy người, vừa đến thời gian ước định sẽ dừng lại về trong nhà tụ hợp, tránh để Kiều sư tỷ trở về không thấy lại lo lắng."
Nguyễn Chỉ đáp: "Được."
...
Nhà dân ven sông.
Đây là căn nhà ngói hiếm thấy trong làng, xung quanh có nhà tranh thấp bé làm nổi bật, có vẻ vô cùng khí thế.
Sở Hàm Bội và Chung Thi Châu đang cẩn thận ngồi xuống chính đường, bình tĩnh quan sát xung quanh.
Người ngồi trên chủ vị là một lão phụ trên mặt đầy nếp nhăn, vẻ mặt buồn bực.
"Ở nơi thôn quê chỉ có trà thô, không thể tiếp đón quý nhân chu đáo." Lão phụ yếu ớt nói, trong tay hai nữ tử là hai chén nước trà do nàng vừa pha.
Trong chén gốm thô là từng mảng lá trà loại kém, đúng là không có chút khiêm tốn nào, thật sự là trà loại kém nhất.
Nhưng thôn làng này kỳ quái, mặc dù Sở Hàm Bội và Chung Thi Châu cũng không khinh thường nước trà kém, nhưng cũng không dám dính môi, nghe vậy nói tiếp việc chính: "Lão nhân gia, ý của ngươi là, chỉ cần chúng ta đồng ý ngày mai cùng ngươi đi khóc tang, ngươi sẽ nói cho chúng ta biết lai lịch ngôi làng này?"
"Không sai." Lão phụ khẽ gật đầu, nói, "Nhưng chỉ cần bốn người cùng lão thân đi khóc tang, còn phải là đồng thân. Chỉ hai người các ngươi vẫn còn thiếu một nửa."
Nghe vậy, Sở Hàm Bội và Chung Thi Châu nhìn nhau, âm thầm tính toán, hai người bọn họ chưa biết sự đời đều là thân đồng nữ.
Cộng thêm hai người Nguyễn Chỉ và Chương Tinh, vừa đủ bốn người.
Nghĩ đến đây, Sở Hàm Bội nói: "Tốt, chúng ta sẽ tìm đủ người cho ngươi nhưng khi nào ngươi nói cho chúng ta biết lai lịch ngôi làng này?"
Lão phụ kia nói: "Ngày mai bắt đầu đám tang, các ngươi mặc mộc mạc một chút tới tìm ta, đến lúc đó ta sẽ nói cho các ngươi biết."
Thế là, sau khi Sở Hàm Bội và Chung Thi Châu đồng ý, nhanh chóng rời đi, đi tìm Nguyễn Chỉ và Chương Tinh.
Tang thôn.
Nhà cao cửa rộng sau bảy cây tùng bách.
Két két.
Cửa lớn từ từ mở ra, nam tử trung niên mặc quần áo quản gia đứng phía sau cửa, thấy Bùi Lăng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, ôn hòa nói: "Công tử đến tìm thôn trưởng sao?"
Bùi Lăng nhẹ gật đầu, nói: "Có một số việc muốn hỏi thăm thôn trưởng một chút."
Quản gia cười nói: "Thôn trưởng không thích ồn ào, nhưng công tử không phải người ngoài, mời vào."
Toà nhà này, tiền đình và hậu viện hơi rộng rãi.
Được quản gia dẫn đường, Bùi Lăng vòng qua bức tường, đi qua mấy cái sân nhỏ, mới ngồi xuống trong một phòng khách.
"Công tử đợi chút, tại hạ đi mời thôn trưởng tới đây." Quản gia pha trà dâng nước cho hắn, lúc này mới xin lỗi rời đi.
Chờ sau khi hắn ta rời đi, Bùi Lăng đưa mắt nhìn quanh, sau đó phát hiện cách trang trí nơi này trông hơi xinh đẹp, lại có phần không đúng.
Hình như cái bàn trước mặt do xương người hợp lại mà thành.
Ở bốn góc của chiếc đèn kiểu quả dưa có hoa văn hoa cỏ quấn quanh chao đèn bằng vải lụa rủ xuống đất, rất hiển nhiên chụp đèn được chế tạo từ da người.
Cây cột màu đỏ thẫm cách đó không xa, rõ ràng dùng máu người để sơn lên.
Toàn bộ phòng khách này đều như ma quật.
Sau khi phát hiện những điều này, vẻ mặt Bùi Lăng bình tĩnh như trước, không có thay đổi gì.
Dù sao hắn cũng là đệ tử Trọng Minh tông, đã thấy rất nhiều tình cảnh tương tự ở tông môn âm phủ, trong lòng không có chút dao động nào.
Chỉ có điều, tám phần mười nước trà ở chỗ này cũng có vấn đề, cho nên hắn không động vào một chút nào.
Sau khi chờ một lúc, ở cửa vang lên tiếng bước chân.
Giây lát, chỉ thấy quản gia vừa rồi đi cùng một lão giả râu tóc hoa râm nhanh chân đi vào.
Lão giả này tuổi khoảng sáu mươi, màu da đen, trên mặt đầy nếp nhăn, mặc dù quần áo khá sạch sẽ nhưng hai tay lộ ra có khớp xương thô to, trải rộng vết chai, hiển nhiên ngày thường lao động rất vất vả. Nhưng ánh mắt sáng rực, tinh thần rất tốt, có vẻ càng già càng dẻo dai.
"Công tử trở về rồi." Sau khi lão giả đi vào thấy Bùi Lăng, lập tức khẽ gật đầu thăm hỏi.
Hắn ta cong môi mỉm cười, có vẻ tâm trạng cực kỳ tốt, "Công tử trở về đúng lúc, ngày mai tiểu nhi kết hôn, công tử chắc chắn phải tới uống chén rượu mừng."
Bùi Lăng đứng dậy hành lễ, trong lòng hắn hơi nghiêm túc.
Trông người trưởng thôn này không khác gì phàm nhân, nhưng hắn luôn cảm thấy đối phương rất đáng sợ!