Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 701: Chọn một luyện đan sư




Thấy càng ngày càng nhiều người vây tới, rất nhiều người đều muốn nghe ngóng tình huống cụ thể của Bồi Nguyên Đan cực phẩm trong tay mình, Bùi Lăng cũng nghiêm túc hơn.

Dù sao nơi này là Lưu Lam hoàng triều, cũng không phải là dưới sự quản lý của Thánh tông, hơn nữa Cát Viên này cấm tranh đấu, cũng không sợ có người làm loạn.

Lúc này lấy ra một lò luyện đan cửu phẩm đã không cần nữa đặt ở trước mặt, sau đó mở túi trữ vật của mình ra, tâm niệm vừa động, đổ toàn bộ Bồi Nguyên Đan cực phẩm ở bên trong vào lò đan!

Ào...

Chỉ thấy vô số đan dược màu sắc oánh nhuận trút xuống như thác nước, mỗi một viên đều trải rộng đường vân màu xanh thẳm khóa lại tất cả dược tính nhanh chóng đựng đầy lò luyện đan, thậm chí còn tạo ra một cái chóp nhọn, lại không tỏa ra chút đan hương nào.

Bồi Nguyên Đan cực phẩm!

Bồi Nguyên Đan cực phẩm chồng chất lên như núi nhỏ!

Sau khi thấy rõ tình cảnh này, trong đám người xung quanh lập tức truyền ra tiếng hít khí lạnh mãi không ngừng.

Vẻ mặt đám đan sư như si như say, còn có người không kìm lòng được buột miệng nói: "Số đan dược cực phẩm mà ta thấy trong đời cũng không nhiều như ngày hôm nay..."

"Đâu chỉ có từng đó!" Có đan sư tuổi tác nhỏ hơn vẻ mặt mơ mộng, lẩm bẩm nói, "Ta nằm mơ cũng không ngờ, đời này còn có cơ hội thấy nhiều đan dược cực phẩm như vậy."

Trong chốc lát, tiếng nói năng ồn ào trong toàn bộ chính đường ngừng lại, mọi ánh mắt đều tập trung vào bên trong lò luyện đan cửu phẩm.

Nhiều Bồi Nguyên Đan cực phẩm như thế, nói không khoa trương chút nào, chỉ sợ cộng tất cả đồ dự trữ của An Dân hào do hoàng triều mở ra trải rộng cả thiên hạ, cũng chưa chắc vượt qua số này!

Chẳng lẽ Vương Cao này trộm đan dược trong quốc khố hoàng triều?

"Chư vị, Bồi Nguyên Đan cực phẩm ở đây." Lúc này, Bùi Lăng chỉ vào miếng sa mỏng đối diện mình, bình tĩnh nói, "Dược liệu ta cần đều được viết ở trên đó."

Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, đám người lấy lại tinh thần, lập tức có người dẫn đầu ra giá: "Hai mươi cân Phí Thảo đổi một viên Bồi Nguyên Đan cực phẩm!"

"Mười cây Quỷ Nhãn Chi Cô đổi ba viên!"

"Linh thạch được không? Ta dùng linh thạch thượng phẩm mua!"

"Đạo hữu, chỗ ta còn có một phần tàn phương..."

Trong nháy mắt tình cảnh lại sôi trào lên, lấy Bùi Lăng làm trung tâm, tất cả luyện đan sư đều tranh nhau chen lấn ra lấy giá...

...

Mi Dương thành nhiều nước, đường đi thường được xây bên cạnh dòng suối.

Lúc này, một chiếc thuyền hoa tinh xảo đang nhẹ nhàng đỗ bên cạnh một cầu thang đá.

Một tu sĩ trung niên vẻ ngoài bình thường khiến người ta nhìn qua là quên, dẫn đầu đi ra từ trong khoang thuyền, nhưng không vội vã lên bờ mà xoay người kéo rèm châu rủ xuống sau lưng lên, hòa nhã nói: "Quất Nhi, ra đây đi."

Bóng người lắc lư sau bức rèm che, chợt một nữ tu tuổi trẻ quần áo xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy hơi cúi đầu đi qua bức rèm.

Lưu Lam hoàng triều tiên phàm hỗn hợp, vì tu sĩ nhập đạo không ngừng lấy công pháp rèn luyện bản thân, loại bỏ tạp chất, bắt đầu từ Luyện Khí tầng một đã không ngừng cải thiện vẻ ngoài.

Vì vậy vẻ ngoài và khí chất của tu sĩ đều rất xuất chúng.

Nhưng nữ tu trước mắt này, dù cho đứng trong rất nhiều tu sĩ da trắng mặt xinh, cũng tuyệt đối là sự tồn tại hiếm có.

Hàng lông mày lưỡi liềm duyên dáng, răng trắng môi son, mái tóc đen sáng đến mức có thể soi gương được búi thành từng búi, trên người mặc áo ngắn tay áo hẹp vạt cân màu vàng nhạt thêu cành cây thù du, phía dưới là váy tám mảnh màu xanh lá cây ở giữa thêu cây ngải, trước ngực buộc thắt lưng gấm đỏ thắm thêu từng cành hoa cỏ bốn mùa, thắt lưng gấm rất dài xếp một đôi đồng tâm kết ở cuối, một trái một phải rủ xuống hạt châu đính trên giày.

Ở giữa cánh tay đặt mấy dải lụa màu đỏ hạnh, lúc bước đi băng rua ở vạt áo bay múa càng thêm uyển chuyển.

Mặc dù cách ăn mặc lộng lẫy, châu vây thúy quấn, trâm vòng rất nhiều lại không hề cảm thấy dung tục, ngược lại vì vẻ ngoài xuất sắc nên càng nổi bật sự ung dung xinh đẹp, quý khí tự nhiên.

Bởi vì tuổi tác còn nhỏ, vẻ non nớt trên hai gò má còn chưa mất hết, trong vẻ cao ngạo lại để lộ ra mấy phần ngây thơ hồn nhiên đặc biệt của thiếu nữ.

Lúc nhìn quanh vô cùng quyến rũ.

Một người xinh đẹp như thế vừa đi ra boong tàu, chưa đi đến thềm đá đã khiến người qua đường rối rít liếc nhìn.

Phiền Đức Xương dẫn theo mấy gã sai vặt thị nữ, vây xung quanh Chu Diệu Ly huyễn hóa thành Phiền Quất Tụng cùng xuống thuyền hoa, đi theo thềm đá lên đường, lần lượt đi dạo từng cửa hàng như người trong gia đình giàu có bình thường hay đi khi rảnh rỗi.

Vẻ mặt hai người đều là phụ từ nữ hiếu, dáng vẻ năm tháng tốt đẹp hưởng thụ niềm vui gia đình, lại âm thầm không ngừng truyền âm giao lưu.

Chu Diệu Ly đi vào một cửa hàng son phấn, chọn lựa son phấn bột nước ở bên trong, truyền âm hỏi: "Hội giao dịch đan sư ở ngay phía trước?"

"Không sai!" Phiền Đức Xương chắp tay sau lưng đứng ở sau lưng nàng không xa, vẻ mặt như một phụ thân già vui mừng vì "nhà ta có cô nương mới lớn", tự mình trả lời, "Trong Cát Viên ngay phía trước! Nhưng chúng ta không thể tới gần, chắc chắn lúc này xung quanh Cát Viên đề phòng nghiêm ngặt, một khi bị chú ý tới, vậy cũng không tốt."