"Dọc theo con đường này ta đã gặp đệ tử Tố Chân Thiên và tu sĩ Lưu Lam hoàng triều, đều là khí tức thuần khiết, nền móng vững chắc..."
"Ở những môn phái lớn ma đạo như Trọng Minh tông, Thiên Sinh giáo, căn cơ đệ tử trong môn lại cao thấp không đều."
"Sự chênh lệch giữa cường giả và kẻ yếu có thể nói là một trời một vực."
"Thế nhưng, luôn cảm thấy những đệ tử chính đạo này thiếu chút gì đó..."
Cố Nam Huân nhẹ nhàng đi qua hành lang, nàng cảm giác được có rất nhiều ánh mắt tập trung trên người mình, cũng nghe thấy những tu sĩ kia khẽ bàn tán, nhưng tất cả những điều này đều không thể khiến vẻ mặt và tâm trạng của nàng dao động.
Là ái nữ Chiêu Thái Hầu tay cầm thực quyền ở Lưu Lam hoàng triều, di mẫu là một trong những sủng phi của thiên tử đương kim, biểu tỷ là công chúa cao quý, bản thân nàng cũng vì xuất thân cao quý, tư chất xuất chúng, tuổi còn nhỏ đã thi vào Ngọc Lân thư viện tốt nhất hoàng triều, lại được đám tọa sư trong thư viện yêu thích.
Có thể nói nàng lớn lên trong tình cảnh được mọi người vây quanh.
Vì vậy, Cố Nam Huân đã sớm quen với việc bị người khác chú ý.
Mặc kệ hoàn cảnh gì, mặc kệ việc gì, chỉ cần nàng xuất hiện, chắc chắn sẽ trở thành trung tâm của đám đông.
Cố Nam Huân đã sớm bình tĩnh với điều này.
Nàng không để ý đến sự đánh giá và lời nói của những người này, khẽ hất cằm đi đến sau lưng một thiếu niên đen gầy cách đó không xa, bắt đầu xếp hàng.
Tân Dư Hàn, Hạ Trúc Chí theo sát phía sau cũng là đời sau của quan lớn, sinh ra đã vênh mặt hất hàm sai khiến, nhiều năm sống an nhàn sung sướng, khiến mỗi một hành động giơ tay nhấc chân của ba tên học sinh Ngọc Lân thư viện đều thản nhiên bộc lộ cảm giác ưu việt.
Mặc dù khí chất của bọn họ thể hiện rõ sự khác biệt với mọi người, cao thấp có khác nhưng lúc này không có ý gây sự.
Mà yên tĩnh xếp hàng giống mọi người, không hề tỏ ra tức giận hoặc không hài lòng vì không nhận được đãi ngộ đặc biệt.
"Nam Huân, lần tuyển chọn này không có chút độ khó nào với ngươi." Sau khi bắt đầu xếp hàng, Tân Dư Hàn nhìn quanh một vòng cũng không nhìn thấy nhân vật nào có hứng thú, liền truyền âm nói, "Ngược lại những tán tu này, trong mười người cũng không biết có nổi ba người qua ải hay không, lại để ý đến đủ loại chỗ tốt của bản triều, luôn muốn tìm vận may."
"Bây giờ chen chúc ở chỗ này, lại để chúng ta đợi thật lâu."
Đôi mắt Cố Nam Huân hơi cong lên, dịu dàng truyền âm nói: "Đừng nói như thế, bản triều đã định ra loại quy củ này, tất nhiên chúng ta cũng phải tuân thủ."
"Huống chi, chuyện luyện đan sai một ly đi nghìn dặm."
"Đám tọa sư thường nói, cho dù là đại sư thành danh đã lâu cũng chưa chắc có thể bảo đảm sẽ không xuất hiện bất kỳ sai lầm nào."
"Cho nên dù là độ khó tuyển chọn không quá cao với chúng ta, nhưng cũng không thể sơ suất."
"Tóm lại, đợi chút nữa chúng ta đều phải cố gắng hết sức mới được."
"Người cần cố gắng hết sức là ta và Dư Hàn." Hạ Trúc Chí cũng truyền âm nói, "Về phần Nam Huân ngươi, chỉ sợ nhắm mắt lại tùy tiện luyện ra một lò cũng không có vấn đề gì cả."
"Dù sao, đám tọa sư đều nói, chờ mong ngươi một trận thành danh, làm rạng danh tên tuổi Ngọc Lân thư viện ta trong lần đại điển luận đan này!"
Vào lúc này, sau hơi nước lại vang lên giọng nói nhu hòa kia: "Nhóm tiếp theo."
Chẳng mấy chốc, đội ngũ lại di chuyển về phía trước một khoảng lớn.
Mặc dù có rất nhiều luyện đan sư cảm thấy hứng thú với học sinh Ngọc Lân thư viện, nhưng thấy sắp đến lượt mình ra sân, bọn họ cũng không có lòng xem trò vui.
Trận xôn xao vì sự xuất hiện của ba người Cố Nam Huân đã nhanh chóng chìm xuống.
Bầu không khí căng thẳng lại tràn ra.
Theo giọng nói nhu hòa kia lần lượt nhắc nhở, đội ngũ thật dài lại dịch về phía trước một chút xíu.
Hơn nửa ngày sau, sau lưng Bùi Lăng và ba tên học sinh Ngọc Lân đã xếp thành một đội ngũ thật dài không nhìn thấy đuôi. Phía trước Bùi Lăng chỉ còn lại chưa đến mười người.
Lần tiếp theo sẽ đến lượt hắn!
Vào lúc này, trước và sau Bùi Lăng gần như không có ai mở miệng, vẻ mặt từng người nghiêm nghị, bầu không khí như một sợi dây cung kéo căng tới cực điểm.
Mặc dù ba người Cố Nam Huân không đến mức căng thẳng vì vòng tuyển chọn, nhiều hay ít trên mặt đều có vẻ hăng hái.
Hiển nhiên, bọn họ không cho rằng phần luyện đan tiếp theo sẽ có vấn đề gì, thậm chí đang chờ mong đủ loại biểu hiện của mình trong lần đại điển luận đan này.
So sánh ra, sự bình tĩnh của Bùi Lăng khiến người ta phải liếc nhìn.
Trong lòng hắn không có chút cảm giác nào.
Dù sao, đợi chút nữa chỉ cần dùng hệ thống uỷ thác một chút là có thể trực tiếp thông qua.
Tất cả đã được tính toán kỹ.
Hiện tại chỉ còn chờ vào sân.
Không lâu sau, theo một tiếng nổ lô to lớn, giọng nói nhu hòa kia lại vang lên: "Nhóm tiếp theo..."
Nghe vậy, vẻ mặt bảy tám tên luyện đan sư xếp trước mặt Bùi Lăng đồng thời căng thẳng, sau đó hơi luống cuống tay chân sửa sang lại áo bào mới cẩn thận đi vào trong hơi nước.
Bùi Lăng bình thản ung dung đuổi theo.
Người đứng sau hắn cũng lần lượt đi vào bên trong.
Cố Nam Huân chú ý tới thái độ của Bùi Lăng không giống bình thường, không nhịn được nhìn hắn nhiều hơn.