Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 617: Trên có già, dưới có trẻ… (1)




Thậm chí, Bùi Lăng mơ hồ cảm thấy, e rằng thực lực của đối phương đủ để sánh vai với Lệ sư tỷ!

Đối mặt với cường giả như vậy, chỉ sợ hắn vừa phát động Bách Lý Độn Hình Phù đã hấp dẫn sự chú ý của đối phương.

Dù thành công phát động phù lục, sau khi chạy ra trăm dặm cũng có khả năng bị đối phương nhanh chóng đuổi kịp.

Làm sao bây giờ?

Nhân lúc này phá hủy ba bộ nữ thi kia?

Không, đã không còn kịp rồi.

Huống chi, dù hắn đã sớm hủy thi diệt tích cũng vô dụng, trong túi trữ vật của còn có rất nhiều vết tích liên quan đến Trọng Minh tông.

Trong đó thứ bắt buộc cần cho tu luyện là Vô Mộng Tán cũng giống Thối Cốt Đan , đều là vật chiêu bài của Trọng Minh tông.

Bên ngoài căn bản không có!

Dù sao hai thứ đan dược này cũng vì phối hợp với công pháp.

Đoán Cốt quyết còn có thể lưu truyền một ít ra bên ngoài, còn Phần Dạ Thiên thì ngay cả nội môn đệ tử Trọng Minh tông cũng khó mà tu luyện... Bùi Lăng cũng không thể không mang theo đồ vật tu luyện vì che giấu thân phận chứ?

Chứ đừng nói đến Cửu Phách Đao là binh khí bản mệnh!

Thật sự đang nói rõ cho người khác biết, chủ nhân của nó là kiêu tử Ma đạo!

Sau khi thấy phần lớn tán tu đã được huy động, Kiều Từ Quang lập tức gọi đám sư muội Nguyễn Chỉ cũng hạ xuống, để hai tên sư muội cùng vào khoang thuyền tìm kiếm, xem có dụng cụ trữ vật bị cố ý để lại trong khoang thuyền hay không, những người khác thì cùng nàng kiểm tra các tán tu.

Thế là, đội ngũ vốn chậm chạp lập tức tăng tốc.

"Không có vấn đề, người tiếp theo."

"Đa tạ đạo hữu, nhận lấy linh thạch đi, người tiếp theo."

Đám tán tu nối đuôi nhau tiến lên, lấy ra túi trữ vật tiếp nhận kiểm tra, sau khi mấy tán tu có tiếng giết người đoạt bảo tiến lên vẫn được cầm linh thạch rời đi, vẻ mặt nữ tu Tố Chân Thiên cũng không thay đổi, càng ngày càng nhiều người bỏ đi lo nghĩ, chen lấn tiến lên.

Không lâu sau, trong rất nhiều tán tu chỉ có Bùi Lăng và một vài tán tu vẻ mặt tối tăm, trong lòng còn có do dự.

Bùi Lăng bình tĩnh nhìn quanh một vòng, đã thấy lão giả huyền bào từng để ý lúc lên thuyền đang đứng cách đó không xa.

Đối phương cũng không đi xếp hàng, mà đứng trong một góc không đáng chú ý.

Lúc này phần đầu cúi gằm xuống, mũ trùm che đậy khuôn mặt không thể thấy rõ vẻ mặt, khí tức quanh người ngưng đọng, hiển nhiên tâm trạng cực kỳ không bình tĩnh.

Xem ra người này cũng không sạch sẽ.

Trong lòng Bùi Lăng nghĩ như vậy, nhưng lúc này hắn cũng không có sức đi xem trò hay của người khác... Phải nhanh chóng nghĩ ra cách thoát thân!

"Thực lực người đến cường hãn, giao thủ và chạy trốn đều là chuyện không có khả năng."

"Trong túi trữ vật của ta có quá nhiều thứ quan trọng, tài nguyên tu luyện thì cũng thôi, quý giá đến đâu cũng không quan trọng bằng bản thân ta."

"Nhưng Cửu Phách Đao là đao bản mệnh của ta, ta không thể vứt bỏ cả nó!"

"Cứ vậy, dù nhân lúc hỗn loạn nhét túi trữ vật vào người những tu sĩ không muốn bị kiểm tra túi trữ vật, hành động thí xe cứu tướng này cũng không có tác dụng gì..."

"Huống chi, dù bây giờ nữ tu Tố Chân Thiên đã đứng trên pháp chu, Lâu chủ phân lâu Thiền Lâu kia vẫn đứng lơ lửng trên không, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, chỉ cần có chút mờ ám e rằng cũng nhìn rõ ràng!"

"Cũng may, dù là Lưu Lam hoàng triều hay Tố Chân Thiên thật sự không làm xấu danh tiếng chính đạo."

"Nếu đổi lại là Trọng Minh tông và các Ma môn ở chỗ này, có lẽ ngay cả tra cũng chẳng muốn tra, trực tiếp giết sạch..."

Nghĩ đến đây, thấy tán tu xếp hàng càng ngày càng ít, cũng sắp đến lượt mình, suy nghĩ của Bùi Lăng thay đổi thật nhanh, đột nhiên nghĩ ra một cách đối phó.

Tố Chân Thiên và Lưu Lam hoàng triều đã là danh môn chính đạo, thực lực cường đại lại thái độ ôn hòa, lời lẽ khiêm tốn với những tán tu này, dù đây có phải là lý lẽ khi nhân sĩ chính đạo bọn họ đi ra ngoài, hay đang giả vờ giả vịt trước mắt bao người hay không, cũng nói rõ một điểm: Đệ tử hai phái này không xem mạng người như cỏ rác giống người trong ma đạo!

Bọn họ sẽ không tùy tiện tổn thương người vô tội.

Bởi vậy, bây giờ đường sống duy nhất của Bùi Lăng là bắt cóc một tán tu, ép bọn họ nhường đường!

Đương nhiên, sau khi làm như vậy chắc chắn đã xác nhận thân phận ma tu của mình.

Hơn nữa tiếp theo sẽ gặp phải sự liên thủ truy sát của hai môn phái!

Nhưng dù sao cũng tốt hơn khoanh tay chịu chết!

Chờ sau khi hắn chạy thoát, tất nhiên sẽ thả người rời đi, cũng cho một phần báo đáp phong phú...

Nghĩ vậy, Bùi Lăng đưa mắt nhìn quanh, cũng bình tĩnh di chuyển về phía trước, trong số những tán tu trước mắt, bắt cóc ai mới tốt đây?

Hắn chỉ tính toán bắt cóc một tán tu, dù sao có nhiều con tin cũng không có lợi cho việc mình bỏ chạy, cũng không có lợi cho việc che giấu hành tung sau đó.

Hơn nữa, tốt nhất tu vi con tin đừng quá thấp, nếu không trong lúc đấu pháp bỏ chạy lại không cẩn thận bị trọng thương hoặc dứt khoát chết ngay tại chỗ, vậy lại biến khéo thành vụng.

Tốt nhất, hắn ta còn có một đồng bạn cùng lên thuyền, vậy sau khi bị bắt cóc, tất nhiên đồng bạn của hắn ta sẽ giúp đỡ cầu xin, khiến những đệ tử chính đạo này nhượng bộ...