Quả nhiên tông môn nham hiểm đúng là tông môn nham hiểm, hắn lại tin tưởng đám người Trần Hoàn không có ác ý với mình. Quên đi, bây giờ không phải lúc ảo não, phải nghĩ cách thoát thân.
Nghĩ tới đây, Bùi Lăng nói với tỳ nữ kia: "Ta đã biết, ngày mai ta sẽ nói chuyện này với quản sự. Chỉ là ngươi cũng biết, Trần sư huynh và Trần sư tỷ đều là đồng môn của ta, là bọn họ phân phó xử trí tỷ tỷ ngươi, nếu để bọn họ biết sau đó ta lại đi cầu xin, cũng không tốt lắm. Cho nên ngươi coi như ta chưa hỏi gì cả, sau này tỷ tỷ ngươi được thả ra, cũng coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."
Thấy tỳ nữ thiên ân vạn tạ cáo lui, Bùi Lăng thở sâu, thu thập vật tùy thân một chút, nhưng nghĩ lại, lại đặc biệt lấy ra một vài thứ không phải cần thiết từ túi trữ vật, đặt lung tung ở các góc trong phòng, sau đó còn làm trên giường hỗn loạn, đặc biệt nằm nghỉ ngơi một lát.
Lúc này bóng đêm càng dày đặc hơn, Bùi Lăng do dự mãi, cuối cùng vẫn cắn răng đặt Yếm Sinh Đao được bao bọc kín mít ở đầu giường, tiếp theo nhẹ nhàng đẩy cửa sau, nhảy một cái ra ngoài, đi thẳng đến bên ngoài khách viện!
Bên ngoài cửa sau là một cái chậu hoa không nhỏ, sau đó là đường mòn lát đá vụn, bên ngoài nữa là mấy gốc cây to lớn.
Bùi Lăng bước qua chậu hoa, vừa đặt chân lên đường mòn, đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói lạnh băng đến cực điểm: "Bùi sư đệ, đêm hôm khuya khoắt, ngươi đi đâu?"
Cả người hắn cứng đờ.
Còn chưa có hành động, chỉ thấy có người bay xuống từ trên nhánh cây như một phiến lá khô, lại là Hoàng Hiển!
Hắn ta ôm ngực, híp mắt, ánh mắt lạnh buốt đảo qua đảo lại trên người Bùi Lăng, lạnh giọng nói: "Nói đi, ngươi muốn đi đâu?"
"Hoàng sư huynh, tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Bùi Lăng cố gắng bình tĩnh, nói, "Ta vừa phát hiện ta làm rơi món đồ quan trọng, có thể ban ngày rơi trên đường đi, vì vậy dự định đi tìm một chút."
Hoàng Hiển cười lạnh một tiếng, nói: "Thật sao? Rơi thứ gì? Ta cùng đi tìm giúp ngươi!"
Trong giọng nói hắn ta lộ ra vẻ cứng rắn không cho cự tuyệt, sống lưng Bùi Lăng lập tức căng cứng, chợt bình tĩnh nói: "Là một cái túi thơm đã rất cũ kỹ, nhưng đó là di vật do mẫu thân ta để lại cho ta, vì vậy không dám rời người một lúc nào."
Hắn hình dung sơ qua dáng vẻ, lại nói, "Hoàng sư huynh, xin hỏi ngươi có từng thấy không?"
Hoàng Hiển híp mắt đánh giá hắn một lát, đột nhiên hỏi: "Đao của ngươi đâu? Đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài, sao không mang theo?"
"Sư huynh nói đùa." Bùi Lăng tỏ vẻ không hiểu, "Chỉ đi tìm đồ mà thôi, hơn nữa theo trí nhớ của ta, rất có thể rơi ở trong phủ thành chủ, mang theo binh khí làm gì?"
Lúc này Hoàng Hiển mới thản nhiên nói: "Ngày mai ngươi và Trần sư muội phải đối phó hoa yêu, ban đêm vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt mới được. Nếu ngươi đã đánh rơi túi thơm ở trong phủ thành chủ, vậy ngươi về ngủ trước đi, ta đi tìm giúp ngươi."
Bùi Lăng vội nói: "Vậy sao được..."
"Cứ làm vậy đi!" Hoàng Hiển ngẩng đầu, hơi nghiêm nghị nhìn về phía hắn, có ý riêng nói, "Làm sao? Bùi sư đệ cứ không muốn nghỉ ngơi, muốn chạy ra bên ngoài sao?"
Hoàng Hiển cố ý nhấn mạnh một chữ "chạy", Bùi Lăng và hắn ta nhìn nhau một lát, mới hơi ngượng ngùng gãi đầu một cái, nói: "Vậy... Làm phiền sư huynh?"
Sau đó xoay người đi ngược về bồn hoa, chỉ là chưa đi được hai bước, lại dừng chân, Hoàng Hiển thấy thế ánh mắt ngưng tụ, lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Thấy Bùi Lăng xoay người lại, dường như không yên lòng căn dặn: "Sư huynh nhất định phải cẩn thận tìm, cái túi thơm kia rất quan trọng với ta!"
"... Ngươi yên tâm đi." Hoàng Hiển tản đi sát ý, như cười mà không phải cười nói, "Chỉ cần đồ ở trong phủ, ta cam đoan tìm ra cho ngươi. Nếu tìm không thấy, vậy sẽ phải nhờ sư đệ suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc cái túi thơm rất quan trọng với ngươi rơi ở nơi nào rồi?"
Bùi Lăng như không nghe ra ý khác trong lời nói của hắn ta, sau khi liên tục nói cảm tạ, lúc này mới quay người rời đi.
Hoàng Hiển nhìn hắn lại trở về phòng của mình, lúc này mới hừ lạnh một tiếng: "Trần sư muội, ngươi đã nghe được lời nói của tiểu tử này rồi chứ?"
Trần Mị đi ra từ trong rừng cây tối tăm, ánh trăng xuyên qua tán cây loang lổ chiếu xuống mặt nàng, soi sáng sắc mặt tái nhợt: "Ta sẽ để Tầm Tung Phong đi tìm!"
Không lâu sau, chiếc túi thơm bị Bùi Lăng cố ý ném đi trước đó đã được đặt trên bàn trong phòng Trần Hoàn.
"Ta phát hiện cái này ở trong rừng trúc, vừa rồi chúng ta trở về, đúng là có đi ngang qua nơi đó." Trần Mị như trút được gánh nặng nói, "Hơn nữa lúc hắn đi ra ngoài cũng không mang binh khí, nhìn không giống đã phát hiện gì đó."
"Mặc kệ hắn có phát hiện hay không, tóm lại sau khi lên núi vào ngày mai, cũng không phải do hắn quyết nữa." Trần Hoàn từ tốn nói, "Trong mấy canh giờ tiếp theo, còn phải làm phiền Hoàng sư đệ, Trương sư đệ một trước một sau trông coi hắn."
Trần Mị nghiêm nghị: "Đúng!"
Cùng lúc đó, trong tiểu lâu, sắc mặt Bùi Lăng âm trầm vuốt ve Yếm Sinh Đao.
Vừa nãy hắn cố ý không đeo đao đi ra ngoài, nếu chỉ sợ bóng sợ gió một trận, hoặc là đám người Trần Hoàn còn chưa nghĩ tới việc theo dõi mình, vậy lại lặng lẽ quay về lấy đao cũng không tốn bao nhiêu sức lực.