Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 59: Ngươi muốn đi đâu?




"Vâng." Trong lòng Bùi Lăng nghi ngờ, trên mặt lại rất bình tĩnh, nói, "Sư tỷ ngươi yên tâm, ta trở về sẽ nghỉ ngơi ngay."

Lúc đang nói chuyện, bọn họ đi lướt qua một đám phàm nhân, bởi vì đường đi hẹp không tiện đi song song, thế là Bùi Lăng lùi lại sau lưng Trương Trọng Cầm, Trần Mị lại gần chủ động kéo cánh tay hắn.

Nàng lao đến rất vội vàng, là cái kiểu Bùi Lăng không thể tránh thoát.

Điều này khiến trong lòng Bùi Lăng trầm xuống.

Càng cảm thấy tình huống này không thích hợp.

Sau một lúc lâu, ba người trở lại phủ thành chủ, lúc đi ngang qua khu rừng trúc ở trong phủ, Bùi Lăng rất tự nhiên nghiêng đầu hỏi Trần Mị: "Trần sư tỷ, sư tỷ biết bao nhiêu tình huống liên quan đến con hoa yêu kia?"

Ánh mắt Trần Mị hơi lóe lên, nói: "Dù sao chỉ là Khai Tuệ tầng bốn, tu vi không khác chúng ta là bao, hai chọi một, ngươi sợ cái gì?"

Bùi Lăng như đang nghiêm túc nghe, lại âm thầm cong ngón búng ra, ném một cái túi thơm vừa ăn trộm được từ những phàm nhân ra sau một lùm trúc.

Động tác của hắn rất kín đáo, lại mở miệng hỏi thăm phân tán sự chú ý của hai người này trước, đến mức lúc rời khỏi rừng trúc, Trương Trọng Cầm và Trần Mị đều không phát hiện được hành động này.

Đến trong khách viện, không thấy đám người Trần Hoàn đâu, Trần Mị cũng không giải thích, cùng Trương Trọng Cầm đưa hắn trở lại lầu nhỏ, lại để hắn đi vào đóng cửa, lúc này mới quay người rời đi.

Sau đó bọn họ cũng không về chỗ ở của mình, mà cùng đến phòng Trần Hoàn.

Lúc này trong phòng không có một ai, đợi một lát sau mới thấy Trần Hoàn và Hoàng Hiển kẻ trước người sau mở cửa sổ nhảy vào, Hoàng Hiển nói trước: "Ta nghe ngóng, từ sau khi tiểu tử này rời khỏi phủ, đã đi thẳng đến chợ."

Trần Hoàn khẽ gật đầu: "Ta cũng hỏi bên chợ, nói sau khi hắn đến đó liền đi dạo xung quanh, hỏi cái này hỏi cái kia, thật sự không có ý chạy trốn, mấy vị chưởng quỹ còn nghi ngờ hắn là thám tử do ai đó phái đi, cho nên lừa gạt vài câu, đều không nói thật với hắn. Về sau vẫn ngồi uống trà trên trà lâu, hình như tâm trạng không tốt lắm."

Hai người nhìn Trương Trọng Cầm và Trần Mị, Trần Mị nói: "Thoạt nhìn tiểu tử này không giống đã nghi ngờ, đúng không Trương sư huynh?"

Trương Trọng Cầm vô cảm nói: "Tóm lại không thể để xảy ra những chuyện tương tự nữa, lúc trước Trần sư huynh cho hắn Khí Huyết Đan, hắn vẫn không sử dụng, có thể thấy tiểu tử này trông thì ngu xuẩn, nhưng không phải loại người đàng hoàng gì."

"Ta thuận tiện mua đủ đồ rồi." Trần Hoàn gật đầu, "Ngày mai dẫn hắn lên núi!"

Hoàng Hiển khẽ nói: "Đều là Tiêu Đạp Toa chuẩn bị không chu toàn! Đến mức phải tạm thời mua đồ tiếp tế ở Loa Sơn thành, chỉ sợ lần này không lừa gạt được tai mắt của Đoan Mộc thành."

"Việc này không sao cả." Trần Hoàn từ tốn nói, "Đoan Mộc thành chủ này có tiếng mạnh vì gạo, bạo vì tiền, Bùi Lăng không thân chẳng quen hắn, hắn sẽ không xen vào việc của người khác."

Mấy người lại bàn bạc một chút, lúc này mới đường ai nấy đi.

Chỉ là trước khi Hoàng Hiển ra cửa nhận được ánh mắt của Trần Hoàn, liền ở lại một mình.

Lúc bọn họ đang trò chuyện riêng, Bùi Lăng đang nhìn tỳ nữ lạ mặt trước mắt, nghi ngờ nói: "Hình như sáng nay không phải ngươi phục vụ?"

Tỳ nữ kia ngoan ngoãn, cẩn thận nói: "Hồi tiên sư, buổi sáng... Buổi sáng là tỷ tỷ ta hầu hạ ngài."

"Vậy tại sao đột nhiên đổi thành ngươi?" Bùi Lăng hỏi lời này, thấy tỳ nữ dùng sức xoắn dây thắt lưng, vội vàng an ủi, "Ta không có ý nói ngươi không tốt, chỉ muốn biết vì sao đột nhiên thay người?"

Tỳ nữ kia cố gắng kìm nén tiếng nghẹn ngào, lập tức quỳ rạp xuống đất: "Hồi tiên sư, tỷ tỷ nàng... Nàng không cố ý tiết lộ hành tung của ngài! Bây giờ quản sự đã kéo tỷ tỷ ra ngoài xử trí, cầu tiên sư khai ân, đừng giận chó đánh mèo lên người nhà tiểu tỳ! Cầu tiên sư khai ân! Cầu tiên sư khai ân!"

Nhìn tỳ nữ nằm rạp trên mặt đất liều mạng dập đầu, trong lòng Bùi Lăng giật mình, trầm giọng nói: "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Ta chưa từng nói muốn trách tội tỷ tỷ ngươi với bất kỳ kẻ nào?"

Thấy tỳ nữ nhát gan không dám nói, Bùi Lăng nói: "Ngươi nói rõ ràng ra, biết đâu ta còn có thể nói với quản sự, cứu tỷ tỷ ngươi?"

"Hồi tiên sư, là ý của Trần tiên sư và Trần tiên tử." Tỳ nữ do dự một chút, lúc này mới khẽ nói, "Bọn họ nói ngài đã dặn dò tỷ tỷ không được tiết lộ tung tích, tỷ tỷ không tuân thủ, thật sự đáng chết... Cho nên quản sự..."

Sắc mặt Bùi Lăng tái xanh, chỉ cảm thấy một luồng hàn khí dâng lên từ xương sống!

Huynh muội Trần Hoàn cho hắn ấn tượng nhiệt tình thẳng thắn, sao một người như thế có thể xử trí một tỳ nữ vì chút chuyện nhỏ?

Còn lấy danh nghĩa của hắn, bao biện làm thay?!

"Sau khi Trần sư huynh và Trần sư tỷ trở về, có phải đã đến hỏi hành tung của ta hay không?" Suy nghĩ của Bùi Lăng xoay chuyển, đột nhiên hỏi, "Lúc đầu tỷ tỷ ngươi không nói với bọn họ, phải không?"

Thấy tỳ nữ chảy nước mắt gật đầu, Bùi Lăng lập tức siết chặt bàn tay giấu trong tay áo.

Đáng chết!

Sự nghi ngờ trên chợ cũng không phải nhạy cảm, quả nhiên đám người Trần Hoàn có vấn đề.

Tỳ nữ kia căn bản không bị xử trí vì tiết lộ tung tích của Bùi Lăng, mà là ngược lại, chỉ sợ là vì lúc đầu nàng nghe theo lời phân phó của Bùi Lăng, không chịu nói ra hành tung của hắn, lúc này mới giận chó đánh mèo.