Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 590: Sư tỷ triệu kiến (2)




"Vâng!" Nghe vậy, Bùi Lăng lập tức vui mừng đáp.

Hắn nhanh chóng đứng dậy, đổi áo bào lại gọi ra một mặt thủy kính sửa sang lại vẻ ngoài, lúc này mới rời khỏi phòng tu luyện.

Lúc đi ngang qua chính đường, Bùi Lăng cố ý che giấu khí tức, chỉ thấy Ngọc Tuyết Chiếu đang thi triển huyễn thuật dùng thân phận của hắn triệu kiến hai tên đệ tử một mạch Kiêm Tang.

Nội dung nói chuyện cũng quy củ, chỉ có điều thói quen để người ta dập đầu lại càng trầm trọng hơn...

Đứng ngoài nhìn một lát, không thấy Ngọc Tuyết Chiếu làm ẩu, Bùi Lăng vội vã đi gặp Lệ Liệp Nguyệt, không hề hiện thân, nhanh chóng rời khỏi động phủ.

Sau một lát, Bùi Lăng đã tới Triêu Na hành cung.

Trước hành cung có vô số pho tượng yên tĩnh đứng sừng sững.

Nhưng lần này ánh mắt mơ hồ thăm dò vẫn còn, lại không có cảm giác rùng mình đầy ác ý như trước.

Cửa điện mở ra, Hiểu Nghê và Vụ Liễu tự mình dẫn theo một đội U Hồn thị nữ, một trái một phải chia ra đứng phía sau cửa, cung kính nghênh đón.

Trang phục của hai người vẫn như trước đây, chỉ là tán hoa Hiểu Nghê trên đầu càng phức tạp hoa lệ; số lượng hồ điệp màu xanh quanh người Vụ Liễu đã tăng nhiều.

Các nàng nhìn Bùi Lăng đều cúi đầu xuống, rất cung kính hành lễ nói: "Bùi Lăng công tử, chủ nhân cho mời."

Bùi Lăng khẽ gật đầu, trong lòng hơi động.

Hình như Hiểu Nghê và Vụ Liễu đã mạnh hơn lúc trước!

Mặc dù bọn họ cố hết sức thu liễm, nhưng còn có thể cảm nhận được khí thế hùng hậu lưu chuyển trong cơ thể bọn họ.

Chỉ là bây giờ tu vi của Bùi Lăng quá thấp, không thể phán đoán cụ thể thực lực của hai tên thị nữ này.

Nghĩ đến đây, Bùi Lăng thuận miệng nói: "Chúc mừng hai vị cô nương, tu vi tinh tiến."

"Hì hì..." Vụ Liễu che miệng cười khẽ, chưa mở miệng, Hiểu Nghê đã cụp mắt cung kính nói: "Tạ Bùi Lăng công tử, tu vi chúng ta cùng một nhịp thở với chủ nhân, chủ nhân Kết Anh thành công, tu vi của chúng ta cũng nước lên thì thuyền lên."

Thì ra là thế!

Bùi Lăng hiểu rõ, không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ gật đầu.

Hắn cất bước tiến vào hành cung, lần này rất nhiều chỗ bên trong hành cung vẫn đen kịt một màu, không nhìn thấy toàn bộ hình dáng.

Nhưng ở những nơi đi ngang qua ven đường, dù phía sau cửa vẫn có rất nhiều tiếng xột xoạt quỷ quái, lại không còn sự ác ý nhắm vào như bóng với hình kia nữa.

U Hồn thị nữ cầm đèn lồng da người trong tay dẫn đường, Bùi Lăng bảy quẹo tám rẽ được đưa tới một tòa quảng điện.

Toà quảng điện này không giống với những chỗ khác, trên đỉnh điện khảm vô số minh châu to bằng trứng bồ câu, tản mát ra ánh sáng dìu dịu, chiếu sáng rõ ràng toàn bộ trong điện.

Đi từ hành lang tối tăm như nước thủy triều vào trong, chợt thấy tình cảnh sáng tỏ như thế, thậm chí Bùi Lăng còn hơi không quen.

Hắn vô thức muốn đánh giá xung quanh.

Chỉ là chỗ vào điện lại xếp một tòa bình phong chạm đất điêu khắc bức tranh quỷ anh chơi đùa, chặn lại ánh mắt.

Bùi Lăng ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua khe hở điêu khắc của bình phong, chỉ thấy sau bình phong còn có hai lớp màn tơ thật dày che khuất tình cảnh trong điện, mơ hồ thấy một bóng hình yểu điệu xinh đẹp như ẩn như hiện trong màn sương mù.

Tất cả U Hồn thị nữ đều dừng chân ở ngoài điện, ra hiệu Bùi Lăng đi vào trong một mình, sau đó cùng thi lễ một cái vào bên trong điện, lại lặng yên không tiếng động rời đi.

Bùi Lăng lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng cân nhắc lại những lời giải thích liên quan tới nữ thi ở trong lòng, lúc này mới cất bước đi vào bên trong.

Hắn vừa bước qua bậc cửa điện, cửa điện sau lưng đã im lặng đóng lại.

Trong điện to như vậy, dường như chỉ có hai người là hắn và Lệ Liệp Nguyệt.

Sau khi đi vòng qua bình phong, Bùi Lăng thấy rõ ràng tình cảnh trước mặt, lập tức ngạc nhiên...

Trong tầm mắt, từng tầng lại từng tầng mảnh lụa rủ xuống từ đỉnh điện, nhưng mỗi một tầng đều mờ mịt như sương, lại khó có thể hoàn toàn che khuất tầm mắt.

Chính giữa từng tầng tơ lụa không phải ghế hoặc là vân sàng như Bùi Lăng đã tưởng tượng trước đó, rõ ràng là một bể tắm hình hoa sen!

Xung quanh và đáy bể tắm đều điêu khắc trận văn phức tạp, dẫn đường cho linh khí bốn phương tám hướng hội tụ vào trong đó.

Nước trong ao bốc hơi như cực nóng.

Lệ Liệp Nguyệt đã cởi hết quần áo, thân thể như miếng ngọc hoàn mỹ đang nằm nghiêng trong ao.

Nàng dang hai tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mép bể.

Động tác này khiến ao nước khó khăn lắm mới ngập đến ngực để lộ ra đường cong uyển chuyển. Như miếng ngọc ngâm hàn tuyền, hoa nhài dính nước.

Nếu là nữ tử bình thường, cho dù làm ra hành động to gan như thế cũng khó che giấu được vẻ xấu hổ. Nhưng vẻ mặt Lệ Liệp Nguyệt bình thản như đây chỉ là một chuyện đương nhiên giống ăn cơm uống nước, sống lưng thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, không hề có vẻ co quắp lại hoảng sợ.

Mái tóc nàng được búi cao để lộ ra cần cổ trắng nõn, dùng trâm để cài tóc, một chuỗi ngọc châu huyết sắc rủ xuống bên tai như từng giọt máu ướt át, càng làm nổi bật da thịt như sương như tuyết, dáng người như ngọc.

"Lệ sư tỷ!" Bùi Lăng khom mình hành lễ, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Sau lớp rèm tơ, Lệ Liệp Nguyệt khẽ gật đầu, trực tiếp đưa tay phải ra thi triển Ngũ Chỉ Tù Long Ngục , cách khoảng không kéo Bùi Lăng vào trong rèm!