Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 577: Huynh đệ đoàn tụ (2)




Lúc đó, ngoại môn đệ tử e ngại Cửu A Lệ thị, nói rất nhiều lời lẽ chửi bới với Miêu Thành Dương.

Chu Diệu Ly nhìn tình cảnh đó, lập tức nghĩ đến bản thân.

Cùng là xuất thân không đủ, cũng là nỗ lực tiến tới, cùng bị xa lánh cô lập... Lúc trước nàng mời chào Miêu Thành Dương, một phần là vì lòng trắc ẩn đồng cảm với nhau; còn có một phần là căn cứ theo kinh nghiệm của mình để phán đoán, cho rằng với thực lực của Miêu Thành Dương hoặc là không phải đỉnh phong, nhưng đệ tử có tâm tính cực tốt, chỉ cần đủ tài nguyên, đủ sự ủng hộ, chắc chắn có thể có tư cách.

Đợi một thời gian sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của nàng!

Dù sao, tu sĩ tu hành đến đỉnh phong chưa chắc lúc còn trẻ đã có thiên tư tung hoành, nhưng nhất định phải có một đạo tâm thuần túy kiên định!

Có thể nói, Chu Diệu Ly gửi gắm kỳ vọng rất cao với Miêu Thành Dương.

Vì thế, nàng âm thầm sắp xếp mấy cơ duyên cho Miêu Thành Dương, khiến trong khoảng thời gian ngắn thực lực của hắn ta vượt xa Trịnh Kinh Sơn.

Sau khi tiến vào nội môn, Chu Diệu Ly lại nâng đỡ Miêu Thành Dương leo lên vị trí mạch chủ một mạch Chiêu Xuyên, liên tục đè ép Trịnh Kinh Sơn.

Thậm chí hơn mấy tháng trước, nàng đã tìm kiếm một tộc muội tư chất, tâm tính, tính tình đều rất xuất sắc trong cả tộc Chu thị, dự định gả cho Miêu Thành Dương làm đạo lữ!

Những năm gần đây, vì bồi dưỡng tên thủ hạ này, không biết đã dùng bao nhiêu tài nguyên, tinh lực và thời gian... Về tình về lý, nàng chưa từng đối xử tệ với đối phương!

Đáng tiếc, lòng người dễ thay đổi.

Lúc Miêu Thành Dương ở ngoại môn bộc lộ hết tất cả tài năng, thẳng tiến không lùi, có nhiệt huyết không sợ sinh tử.

Nhưng sau khi tiến vào nội môn được nàng che chở, ngược lại lo được lo mất, làm việc càng ngày càng cẩn thận, lo trước lo sau.

Hoàn cảnh an nhàn, địa vị vênh mặt hất hàm sai khiến, sức mạnh dễ dàng có được... Dần khiến người này trở nên tầm thường.

Theo tu vi tăng lên, Miêu Thành Dương càng ngày càng sợ đầu sợ đuôi!

Lúc trước là tên thủ hạ được nàng công nhận, bây giờ đã là một phế vật từ đầu đến chân.

Đương nhiên, Chu Diệu Ly để tay lên ngực tự hỏi, nàng cũng có vấn đề.

Nàng quá coi trọng tên phế vật này!

Trên một điểm này, nàng rất thưởng thức Bùi Lăng.

Hiện tại, hiển nhiên Bùi Lăng đã được Cửu A Lệ thị toàn lực ủng hộ, Lệ Vô Mị còn tự mình ra tay vì hắn, nhưng từ đầu đến cuối không quên sơ tâm, cũng không bởi vậy mà lười biếng tu hành.

Trước đó không lâu, nghe nói vì cướp đoạt một lò luyện đan thất phẩm, hắn trực tiếp ra tay đánh nhau với Thân Xuân trưởng lão!

Mấy ngày trước đó, kẻ này còn đứng trước mặt ba phe Chu gia, Tư Hồng thị và Lệ thị, không coi ai ra gì muốn song tu với nữ thi... Phong cách hành động của hắn không kiêng nể gì cả, đạo tâm không hề bị gò bó, tuy bây giờ tu vi thấp, cũng đã có phong thái cự phách ma đạo một phương!

Lúc ban đầu, Chu Diệu Ly còn muốn mời chào hắn đến dưới trướng.

Nhưng bây giờ nàng đã không có suy nghĩ này nữa.

Nhân vật như vậy, tuyệt đối không thể ở lâu dưới trướng người khác!

Đừng nói nàng không phải đích nữ Tư Hồng thị, dù Lệ Liệp Nguyệt hay Cửu A Lệ thị cũng không thể trói buộc Bùi Lăng quá lâu.

Chỉ cần kẻ này không vẫn lạc giữa chừng, chắc chắn tương lai sẽ ngồi trên ngôi cao!

Cho nên, Chu Diệu Ly quyết định từ giờ trở đi phải thay đổi cách làm của mình.

Nàng muốn lấy thái độ đối xử với tu sĩ thân phận địa vị ngang nhau để đối xử với Bùi sư đệ này...

Trong lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Chu Diệu Ly không hề nói nhảm điều gì, lúc này cong ngón tay bắn ra.

Một luồng khí kình cường đại lập tức đánh trúng ngực Miêu Thành Dương.

Ầm!

Ngay sau đó, thân thể Miêu Thành Dương không chịu khống chế bay ra ngoài, vừa đúng rơi xuống sinh tử lôi đài!

Sắc mặt Miêu Thành Dương thay đổi, Chu sư tỷ lại tuyệt tình như thế, không cho hắn ta một cơ hội nhỏ nhoi!

"Bắt đầu đi." Chu Diệu Ly nhìn người giám sát chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào, từ tốn nói.

Thấy thế, Bùi Lăng ngạc nhiên nhìn Chu Diệu Ly, sau đó cũng không khách sáo, Miêu Thành Dương là tử địch của hắn, từ lúc Bùi Lăng vẫn là Luyện Khí, đối phương đã tự mình ra tay muốn đánh giết hắn ở dưới Cổ Uyên.

Nếu không phải lúc trước Lệ sư tỷ điều động Hiểu Nghê âm thầm bảo vệ hắn, biết đâu hắn đã sớm chết trên tay đối phương!

Về sau, đối phương lại điều động đệ tử một mạch Chiêu Xuyên tiến về Lộc Tuyền thành bố trí mai phục, cuối cùng khiến toàn thành hủy diệt... Lúc này, dù là vì diệt trừ hậu hoạn cho mình, hay vì báo thù toàn thành, Bùi Lăng cũng không thể nương tay!

Nghĩ vậy, Bùi Lăng trở tay rút Cửu Phách Đao chém ra!

Xoạt!

Một đạo đao khí màu huyết hồng như thủy triều giữa trời, lúc mới hiện ra chỉ là một sợi dây, về sau gào thét trào lên như tường nước chầm chậm dâng lên, rất nhanh lại như sóng to gió lớn rống giận nhào về phía Miêu Thành Dương!

Trong lòng Miêu Thành Dương đầy tạp niệm khó bình tĩnh, không kịp suy nghĩ nhiều vội vàng xoay hông hạ vai đấm ra một quyền!

Đao khí như chém dưa thái rau, hời hợt chém vỡ quyền kình tiếp tục chém về phía Miêu Thành Dương.

Miêu Thành Dương lập tức muốn thi triển U Quỷ độn pháp né tránh, nhưng vào lúc này trong mắt Bùi Lăng sáng lên ánh sáng màu xanh thẳm đặc biệt của Hàn Tủy Hỏa.