Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 546: Chuyện cũ Kế gia




Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc sắc trời trở nên ảm đạm.

Trong điện không có gì ngoài đống lửa do người Kế gia dựng lên, khuôn mặt ba tên tán tu đều chìm trong mờ tối, thoạt nhìn hình bóng lay động, nhìn không rõ lại có vẻ quỷ dị khác.

Điều này khiến người Kế gia đều hơi lo lắng.

Vào lúc này, ba tên tán tu kia tu luyện xong, đột nhiên đứng dậy trực tiếp đi về phía Kế gia.

Hộ vệ Kế gia chú ý tới tình cảnh này, rối rít xoay người, trong mắt lộ ra vẻ đề phòng.

"Trông tiểu nương tử này cũng linh tú xuất chúng." Ba tên tán tu kia không lếc nhìn những hộ vệ này lấy một cái, không coi ai ra gì vừa cười vừa nói với đại tiểu thư Kế gia Kế Sương Nhi, "Chỉ tiếc tuổi xuân trôi nhanh hồng nhan chóng già, lưu lạc trong trần thế này, dù nhan sắc có xinh đẹp đến đâu đi chăng nữa, qua hai năm cũng là thiếu phụ luống tuổi, chẳng phải khiến người ta tiếc nuối sao?"

"Hôm nay gặp mặt tức là có duyên."

"Không bằng theo ta nhập đạo làm nữ đệ tử, về sau trường sinh bất lão, tiêu diêu tự tại, chẳng phải càng vui sướng hơn sao?"

Người Kế gia nghe vậy giật mình, Kế Hữu Trung đang định trả lời thay cho Kế Sương Nhi, lại cảm thấy miệng lưỡi dinh dính căn bản không thể phát ra một chữ nào!

Trong lòng hắn ta hoảng sợ lại thể biểu đạt ra được.

Không có ai trả lời thay cho, Kế Sương Nhi đành phải nơm nớp lo sợ tự nói: "Ta, năm trước ta mới đính hôn, còn phải... Còn phải hầu hạ phụ mẫu song thân, không muốn nhập đạo."

"Không muốn?" Tu sĩ thiếu niên trong ba tên tán tu kia cười nói, "Xem ra mặc dù nữ hài tử này huệ chất lan tâm là một nhân tài đáng giá, lại quá quyến luyến hồng trần. Đã là nữ đệ tử tương lai vậy cũng không phải người ngoài, để vi sư chặt đứt việc trần duyên thay ngươi đi!"

Nói xong, hắn ta vung tay lên, một đạo phong nhận đột nhiên sinh ra chém thẳng về phía đám người còn lại của Kế gia!

Bùi Lăng khẽ nhíu mày đang định ra tay, đã thấy Kế Vũ đứng dậy đầu tiên, không nói một lời đột nhiên vung một đao ra!

Xoạt!

Bách luyện cương đao tốt nhất trong mắt phàm nhân lập tức vỡ nát, cùng lúc đó một đạo đao khí huyết sắc thoát khỏi thân đao, hình thành một thanh trường đao màu đỏ gào thét bay ra!

Phong nhận đối mặt với đạo đao khí này không hề có sức đánh trả, gần như dễ dàng sụp đổ, còn không thể sinh ra một tia khí kình nào đã bị chôn vùi.

Thế đi của đao khí không bị ảnh hưởng chút nào, tiếp tục chém về phía ba tên tán tu!

Vẻ mặt ba tên tán tu hoảng sợ, thậm chí bọn họ căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, đã bị đao khí chém qua!

Bịch, bịch...

Mấy tiếng vang nặng nề, ba tên tán tu đều bị đao khí chém ngang lưng chia thành hai đoạn, sáu đoạn thi thể dần rơi xuống đầy đất, máu tươi đột nhiên nở rộ bắn ra cả điện!

"A!"

Tiếng nữ quyến thét chói tai nhanh chóng xa dần, sau khi chém ra một đao kia, vẻ mặt Kế Vũ lập tức cứng đờ như đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

Hắn ta quay đầu nhìn về phía Bùi Lăng, thân thể lại bắt đầu vỡ nát ra từng khúc.

Bùi Lăng vừa chạm đến ánh mắt của hắn ta, cảnh vật trước mắt đột nhiên rung động, thấy được một tình cảnh:

Ngày mưa, lôi điện đan xen, người Kế gia cẩn thận tiến vào Bồng Doanh quan tạm thời dừng chân.

So với lúc này, đại điện cũng rộng rãi nhưng không hề sạch sẽ chút nào, mà đầy tro bụi và mạng nhện, chỉ nhìn qua cũng biết đã bỏ hoang lâu ngày.

Sau khi bọn họ xác nhận nơi đây không có chủ nhân, nhẹ nhàng đẩy cửa điện ra, vừa nhìn đã thấy ba bộ hài cốt nằm trên bồ đoàn dưới bàn dài.

Bọn họ mở cửa ra khiến cơn gió mạnh cuốn vào trong điện, một phần hài cốt lập tức hóa thành bột mịn.

Vị trí chính giữa đại điện là hai bộ khô lâu quần áo hoa lệ tinh tế ngồi xếp bằng lưng tựa lưng, vừa nhìn đã biết chết rất lâu rồi.

Những người khác thì cũng thôi, hai nữ quyến thấy cảnh này rất sợ hãi.

Chỉ là lúc này mưa như trút nước, căn bản không tìm thấy nơi nào khác để tránh mưa ở gần đó, thế là Kế Hữu Trung an ủi Kế Sương Nhi một chút, lại ra lệnh Kế Vũ dẫn người chuyển năm bộ hài cốt ra ngoài, sau đó dựng một đống lửa ở trong điện để sưởi ấm nấu cơm.

Buổi sáng vẫn như bình thường.

Đến nửa đêm mới bắt đầu xảy ra chuyện, đầu tiên là từng hộ vệ mất tích trước mắt bao người.

Bởi vì đống lửa chiếu sáng có hạn, lại thêm việc hộ vệ mất tích mang đến sự sợ hãi, bọn họ không kịp thời phát hiện không gian đại điện đang lặng lẽ dần thu nhỏ... Cho đến khi toàn bộ đại điện đã nhỏ đến mức gần như sắp bao bọc vây quanh bọn họ, mấy người còn lại mới như vừa tỉnh từ trong mộng, vội vàng chạy ra ngoài!

Trong quá trình này, một tên hộ vệ sau cùng động tác hơi chậm, bị đại điện thôn phệ ngay trước mặt bọn họ!

Kế Vũ, Kế Hữu Trung dẫn theo Kế Sương Nhi và nha hoàn Tiểu Hà may mắn chạy ra đại điện, trong lúc hốt hoảng chạy ra cửa lớn đạo quan, lại phát hiện bọn họ đã quay về bên trong đạo quan!

Bốn người vô cùng hoảng sợ liều mạng muốn trốn thoát.

Nhưng toàn bộ đạo quan như phát hiện mình đã bị lộ không thèm che giấu nữa, bắt đầu quang minh chính đại thôn phệ sinh linh.