Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 545: Mời (2)




Thấy bọn họ vẫn vắng lặng im ắng, lúc này mới chậm rãi đi vào bên trong.

Hắn ngồi xếp bằng trong góc đối diện người Kế gia, bí mật quan sát.

Về sau phát hiện, dường như Kế Vũ hoàn toàn không biết mình.

Ngoại trừ lúc đám phàm nhân vào cửa, vì là đội trưởng hộ vệ nên vô thức giữ cảnh giác với Bùi Lăng, sau khi vào điện lại bắt đầu thu xếp một loạt việc vặt, dù Bùi Lăng đi vào từ bên ngoài cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái, xác nhận hắn không có ý gây chuyện cũng tiếp tục đốc thúc thủ hạ canh lửa.

"Trên người hắn có đao khí của ta, cho nên ta mới có thể nhớ tới hắn?" Bùi Lăng thầm nghĩ, đột nhiên tâm niệm vừa động lại có người đến!

Không lâu sau, theo một tràng tiếng động hùng hổ, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân lẹt xẹt, có ba người nối đuôi đi vào điện.

Ba người này đều là tán tu Luyện Khí kỳ, người đi đầu tiên mặc áo bào màu vàng cài thúy trâm, khuôn mặt vuông vắn; người ở giữa là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt không chính trực lắm; cuối cùng là một lão niên lùn áo vải thô tóc đỏ, trong lúc nhìn quanh hơi hung ác nham hiểm.

Sau khi thấy rõ dáng vẻ của ba tên tán tu này, Bùi Lăng nhíu mày lại.

Cảm giác quen thuộc vi diệu kia lại xông lên đầu...

Hắn tập trung suy nghĩ, mơ hồ nghe thấy ba tên tán tu kia đang khẽ bàn tán về tình cảnh trải qua khi đi nhầm vào đạo quan, sau đó bọn họ đánh giá bên Kế gia vài lần, đến khi thấy đại tiểu thư Kế gia lại cười hắc hắc quyết định tạm thời ở lại.

Phát hiện tình cảnh này, vẻ mặt Kế Vũ trở nên nghiêm nghị!

Ba người mới tới cực kỳ mạnh!

Mạnh đến mức đối phương không cần ra tay đã có thể khiến hắn ta là hộ vệ lợi hại nhất trong hộ viện Kế gia cảm thấy tim đập thình thịch!

Điều này khiến Kế Vũ vô thức cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa, điều khiến hắn ta lo lắng nhất là hắn ta chú ý tới, vừa rồi ánh mắt đối phương nhìn đại tiểu thư nhà mình đã lóe lên vẻ hứng thú...

Một lát sau, Kế Vũ đột nhiên nghiêng đầu khẽ trò chuyện hai câu với Kế Hữu Trung, sau đó đứng dậy một mình đi về phía Bùi Lăng.

"Chuyện gì?" Bùi Lăng chú ý tới, lập tức hỏi.

Kế Vũ đi đến gần hắn, lại lặng lẽ nhìn ba tên tán tu kia, mới khẽ nói: "Vị công tử này, trời tối lại mưa, một mình ngươi ở đây cũng quá lạnh lẽo, có muốn đến chỗ chúng ta sưởi ấm một chút không? Đi ra bên ngoài, có đồng bạn cũng có thể quan tâm lẫn nhau."

Trong lòng Bùi Lăng nghi ngờ, dù là trí nhớ lúc trước hay là tình cảnh giờ phút này.

Kế gia này đều là phàm nhân, hơn nữa còn hộ tống vị đại tiểu thư mảnh mai kia, vì vậy từ trên xuống dưới đều rất cẩn thận, thậm chí hiện tại vào trong điện một thời gian dài như vậy, cũng không dám để thuộc hạ tùy ý nói chuyện, có thể thấy làm việc rất cẩn thận.

Lúc này, từ lời nói và hành động của Kế Vũ, hiển nhiên trong lòng còn có đề phòng với ba người kia, vô cùng kiêng dè.

Nhưng vì sao lại tin tưởng một người xa lạ là hắn như thế?

Nói câu không dễ nghe, không sợ sau khi hắn tới gần đột nhiên hung bạo, cưỡng ép đại tiểu thư nhà bọn họ sao?

Sau khi suy nghĩ, Bùi Lăng dứt khoát trực tiếp khẽ hỏi: "Mọi người vốn không quen biết, vì sao các hạ lại tin tưởng ta như thế?"

Rõ ràng Kế Vũ hơi ngạc nhiên, sau đó vô thức nói: "Ta thấy công tử không giống kẻ ác vì vậy đến đây mời. Nếu công tử không muốn thì quên đi."

"Được." Bùi Lăng đang suy nghĩ phải bắt đầu với Kế Vũ như thế nào, đương nhiên lúc này sẽ không bỏ qua cơ hội, nghe vậy lập tức đồng ý.

Thế là, hắn đứng lên theo Kế Vũ đi đến bên cạnh đống lửa của đám người Kế gia.

Những người khác của Kế gia thấy Bùi Lăng lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, có mấy tên hộ vệ khá căng thẳng, thậm chí còn vô thức đưa tay sờ đao kiếm bên cạnh người, ý uy hiếp lộ rõ trên mặt.

"Công tử, ta tên Kế Vũ là đội trưởng hộ vệ đại tộc Kế gia Lam Kha thành." Lúc này, Kế Vũ mở miệng nói, "Vừa rồi vị này là quản sự Kế gia, Kế Hữu Trung."

Hắn ta lại lần lượt giới thiệu hộ vệ dưới tay mình một lượt, cuối cùng nói, "Chuyến này chúng ta vì hộ tống đại tiểu thư Kế Sương Nhi trở về Kế gia Lam Kha thành."

"Nữ tử bên cạnh đại tiểu thư là tỳ nữ Tiểu Hà."

Bùi Lăng vừa nghe vừa gật đầu, nhưng trong đầu cẩn thận nhớ lại một lượt, căn bản không có ấn tượng gì với những người này.

Trong lòng hắn rất nghi ngờ, ở bên Kế gia, dường như Kế Vũ đặc biệt tin tưởng hắn, nhưng ánh mắt những người khác nhìn về phía mình vẫn rất đề phòng.

Đã vậy, vì sao tuỳ ý để Kế Vũ mời hắn tới?

Nghĩ vậy, Bùi Lăng và Kế Vũ thuận miệng nói chuyện vài câu, bắt đầu tu luyện.

Hiển nhiên đây không phải ngày đầu tiên hắn tiến vào Bồng Doanh quan, bởi vì ký ức thiếu thốn nghiêm trọng, Bùi Lăng không nhớ rõ mình đột phá Trúc Cơ hậu kỳ lúc nào.

Nhưng hiện tại ở loại tình huống này, tất nhiên tu vi có thể nâng cao một phần thì nâng cao một phần.

Thế nhưng, lúc này có người ngoài ở đây, biết đâu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.

Cho nên vì lý do cẩn thận, Bùi Lăng không sử dụng hệ thống uỷ thác, mà tự vận hành công pháp rèn luyện chân nguyên.