Trong lòng Bùi Lăng giật mình, chút cảm giác buồn ngủ còn sót lại lập tức biến mất sạch.
Không kịp suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên đạp chân xuống một cái, hung hăng vọt tới cửa sổ cách đó không xa, đồng thời cao giọng kêu cứu: "Trần sư huynh! Hoàng sư huynh! Cứu mạng!"
Giọng nói của hắn truyền vào đình viện trống rỗng gây ra một tràng tiếng vọng như đang nghẹn ngào, Bùi Lăng xoay người một cái nhảy xuống trong đình trước lầu nhỏ, lại ngạc nhiên phát hiện xung quanh yên tĩnh, dường như chỉ có một mình hắn.
Trong tầm mắt cũng không phải lâm viên đầy sức sống như lúc đi vào, mà là một khoảng hoang vu rách nát.
Trên mặt đất như phủ một lớp tro bụi thật dày đã rất nhiều năm không quét dọn.
Vốn là chậu hoa xanh um tươi tốt, lúc này lại sinh trưởng một loại dây leo màu đen đang giương nanh múa vuốt, trông rất âm u khiến người ta vô thức muốn đi vòng qua nó.
Trên mặt hồ sóng nước lăn tăn, bây giờ lại phẳng lặng, cá chép cũng biến thành từng loại sinh vật không biết tên vây lưng nhanh nhẹn vạch phá mặt nước, trong lúc nhanh chóng di chuyển cũng để lộ ra sự quỷ dị và tàn bạo.
Trong lòng Bùi Lăng nghiêm túc, chậm rãi rút Yếm Sinh Đao ra, cảnh giác đánh giá xung quanh.
Vào lúc này, hắn nghe được một tràng tiếng bước chân nhỏ vụn, đang không nhanh không chậm đi về phía mình, lúc đưa mắt nhìn sang lại không thấy bóng người. Ngay lúc đang nghi ngờ, ánh mắt lướt xuống đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh: Trên mặt đất lát đá xanh phủ một lớp bụi thật dày, đột nhiên có một hàng dấu chân uốn lượn đang đi về phía hắn!
Dấu chân kia tinh tế nho nhỏ như một đứa bé, thoạt nhìn dáng vẻ đơn thuần khiến người ta yêu thương.
Nhưng Bùi Lăng không những không thấy yêu thương, còn cảm giác sợ đến nổi da gà.
Hắn nắm chặt Yếm Sinh Đao, nhìn dấu chân kia đến gần, đột nhiên chém một đao tới.
"A!!!!"
Một tiếng hét chói tai không phân biệt được nam nữ vang vọng trong đình viện!
Tiếng hét này cao vút chói tai, đừng nói lầu các của Trần Hoàn và Hoàng Hiển ở ngay hai bên trái phải, cho dù đám người Trần Mị ở xa hơn chút, theo lý cũng nên nghe thấy.
Nhưng các căn phòng xung quanh vẫn yên lặng, cứ như chưa từng có ai đến ở.
Trong lòng Bùi Lăng vô cùng nghi ngờ, thật ra hắn cũng không cảm giác được Yếm Sinh Đao chém trúng cái gì, nhưng hiển nhiên thứ không nhìn thấy kia phải chịu thiệt thòi, ngay sau đó bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn.
Tiếp theo đã xuất hiện tình cảnh khiến da đầu Bùi Lăng tê dại: Trên mặt đất trong đình xuất hiện rất nhiều dấu chân hài tử.
Thậm chí còn có dấu hài nhi đang bò, lao về phía hắn như thủy triều.
"U Hồn? Quỷ vật?" Trong lòng Bùi Lăng hoảng sợ, thi triển Huyết Sát đao pháp, ngay trong lúc khí huyết sôi trào, trong đình viện phủ đầy bụi bẩn như dâng lên một vòng huyết quang, lấy Yếm Sinh Đao làm trung tâm, vạch ra một vòng tròn to lớn, huyết vụ như lụa mỏng bao bọc thân Yếm Sinh Đao, hơi chiếu sáng tình cảnh trong vòng một tấc vuông, lần này hắn vẫn không cảm thấy gì hết, lại có thể thấy được.
Nơi thân đao bao phủ huyết vụ xẹt qua là vô số hài đồng nửa trong suốt có to có nhỏ, đều là dáng vẻ dưới mười tuổi, nhưng khuôn mặt không hề có vẻ ngây thơ đáng yêu như tiểu hài tử ở độ tuổi này, ngược lại lộ ra vẻ tà dị không diễn tả nổi.
Từng đôi mắt nhìn Bùi Lăng, chỉ thấy lòng trắng không thấy con ngươi, trong đôi mắt trắng bệch nhìn chằm chằm đầy vẻ oán độc.
Cứ như Bùi Lăng là kẻ thù giết hại bọn chúng.
Dù là lúc bị huyết vụ xẹt qua, không có lực phản kháng lập tức bị trừ khử như băng tuyết gặp hơi nóng, nhưng cảm xúc oán độc kia không giảm ngược lại còn tăng lên.
"Trần sư huynh! Hoàng sư huynh!" Bùi Lăng vừa chém về bốn phía vừa lớn tiếng gọi, "Trương sư huynh! Tiêu sư tỷ! Trần sư tỷ! Các ngươi có ở đây không? Phủ thành chủ này có gì đó quái lạ!"
Lầu các xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có trong đình viện của hắn không ngừng phát ra tiếng hét chói tai, số hài đồng xông tới lại chỉ nhiều chứ không ít, đúng là kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, hung hãn không sợ chết.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?!
Bùi Lăng liên tục kêu cứu không có kết quả, không còn gửi gắm hy vọng vào việc người khác ra tay giúp đỡ, mà suy nghĩ một mình thoát khỏi vòng vây.
Tại sao khách viện mà phủ thành chủ dùng để tiếp đón đệ Trọng Minh tông lại có nguy hiểm như vậy?
Mấy người Trần Hoàn thì cũng thôi, hôm nay là lần đầu hắn gặp Đoan Mộc thành chủ, có thể nói không oán không thù với vị thành chủ này.
Chẳng lẽ lại là người nhà của ba người Lý Tư Quảng mua chuộc Đoan Mộc thành chủ?!
Không, chắc không phải!
Bùi Lăng rất nhanh bác bỏ suy đoán của mình, bởi vì Đoan Mộc thành chủ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hắn ta muốn gây bất lợi cho Bùi Lăng, căn bản không cần dùng nhiều mánh khóe như vậy, trực tiếp ra tay là được.
Nhưng nếu Đoan Mộc thành chủ không có vấn đề, ai dám giở trò trong phủ đệ vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ này?!
Bùi Lăng chỉ hơi phân tâm, đã cảm thấy vạt áo mình đột nhiên nặng nề, bị thứ vô hình giống như hài đồng kéo lấy.
Hắn trở tay đánh một đao, lại không nghe thấy tiếng kêu thảm, ngược lại bắp đùi đau xót, là thứ quỷ kia liều mạng tan thành mây khói cũng muốn cắn hắn một cái.