"Ha ha ha..." Lệ Yến Lăng cười to một trận, vẻ mặt thoải mái đang muốn trả lời, đột nhiên lại thay đổi.
Phát hiện được vẻ khác thường của hắn ta, Bùi Lăng vội vàng hỏi: "Lệ sư huynh, sao thế?"
Thấy Lệ Yến Lăng khép hờ hai mắt, dường như nghiêm túc cảm giác một phen, chợt mở hai mắt ra, trầm giọng nói: "Bọn họ tìm được rồi! Đi!"
...
Cùng lúc đó, trong đường hẻm cây cỏ rậm rạp.
Khấu Tam Lang cẩn thận đưa một tay đẩy cành lá trước mặt ra, một tay cầm đèn lồng huyết sắc, thỉnh thoảng quay đầu dặn dò Vân Nương đuổi theo: "Vân Nương, vận khí của chúng ta thật tốt! Không ngờ vào đạo quan tránh mưa, còn có thể gặp được Tiên sư!"
"Vị Tiên sư kia cũng thật lợi hại, mới làm thế đã hong khô quần áo của hai chúng, hơn nữa Hỏa Xà kia đáng sợ như vậy, lại không hề làm chúng ta bị thương."
"Ôi, đáng tiếc ta không có thiên phú tu hành, nếu không ta thật sự muốn mặt dày bái sư, cũng không biết hắn có chịu thu nhận ta hay không."
"Thế nhưng, xem ra cái đèn lồng mà Tiên sư cho đúng là bảo bối."
"Ngươi xem, chúng ta đi ra ngoài lâu như vậy, cũng không dính chút nước mưa nào!"
Khấu Tam Lang mừng khấp khởi nói, "Đợi lát nữa ta thử xem có thể cầu xin Tiên sư bán cái đèn lồng này cho chúng ta hay không? Vậy sau này ngươi sẽ không bị bệnh nữa!"
Vân Nương nghe vậy sắc mặt tái xanh, trong lòng nóng như lửa đốt, chắc chắn cái đèn lồng huyết sắc này có vấn đề!
Nhưng lòng dạ Khấu Tam Lang đơn thuần, bị yêu đạo kia nói dăm ba câu lừa đến xoay quanh, thậm chí còn không nghe cả lời của mình.
Không được, không thể để Tam Lang mạo hiểm nữa!
Nghĩ vậy, dưới chân nàng đột nhiên uốn éo, "ôi chao" một tiếng, ngã xuống bên cạnh.
Khấu Tam Lang giật mình, vội vàng đưa tay đỡ, nhưng tay cầm đèn lồng đột nhiên đau nhói, vô thức buông tay ra.
Ngay sau đó, một luồng gió lạnh mang theo chút mùi hôi thối cuốn qua, một phát đẩy đèn lồng ra, rơi mạnh xuống đất.
Đèn lồng huyết sắc lập tức té chia năm xẻ bảy rơi đầy đất.
Khấu Tam Lang đỡ Vân Nương trợn mắt hốc mồm nhìn tình cảnh này: "Không được! Ta làm hỏng chiếc đèn lồng Tiên sư cho ta rồi! Làm sao bây giờ?"
"Tam Lang, đây không phải Tiên sư!" Vân Nương vừa tức vừa vội, nói, "Đó là kẻ lừa gạt!"
"Vân Nương đừng như vậy." Khấu Tam Lang lại vội vàng che miệng nàng, nhỏ giọng nói, "Ta nghe nói Tiên sư đạo pháp thông thần, dù chỗ này cách chính điện một đoạn, biết đâu Tiên sư cũng có thể nghe được... Sao ngươi có thể nói người ta là lừa đảo chứ? Hắn không muốn cái gì hết, vừa hong khô quần áo cho chúng ta, vừa đưa đèn lồng khử bệnh cho ngươi, có thể lừa gạt chúng ta cái gì?"
"Hơn nữa, dù sau đó hắn đòi chút vàng bạc, ta cũng không thiếu tiền bạc."
"Vì sức khỏe của ngươi, ta cam tâm tình nguyện bỏ ra."
Nói xong, hắn ta muốn trở về tìm Lệ Yến Lăng, "Ta đi nhận tội với Tiên sư, xin hắn ban thưởng một cái đèn lồng khác."
Vân Nương thấy thế, con ngươi lại trở nên tĩnh mịch, giọng điệu cũng từ xinh xắn hoạt bát trở nên trầm thấp dinh dính, yếu ớt nói: "Rốt cuộc ngươi nghe người khác, hay là nghe ta?"
Hai mắt Khấu Tam Lang đăm đăm hốt hoảng nhìn vào mắt của nàng, hoàn toàn không phát hiện đôi mắt được hắn ta ca tụng là làn xuân thủy kia đột nhiên biến thành con mắt dọc.
Hắn ta vô thức nói ra lời trong lòng: "Đương nhiên ta nghe ngươi, tất cả đều nghe theo ngươi!"
Trong lòng Vân Nương hài lòng, không nhịn được nâng tay áo che miệng, cười hì hì.
Vào lúc này, trong màn mưa sau lưng hai người đột nhiên hiện ra một đám hư ảnh mơ hồ.
Đám hư ảnh này đứng nguyên tại chỗ một lát như đang do dự.
Khấu Tam Lang hồn nhiên không hay biết, còn đang mỉm cười ngu ngốc liếc mắt đưa tình với Vân Nương, một cái bóng mờ trong đó đột nhiên ra tay, vỗ một chưởng về phía hai người!
Chưởng kình gào thét như rồng, không chút trở ngại xuyên qua thân thể hai người, trong lúc gào thét, rất nhiều cây cỏ bị nó lướt qua đều nát thành bột mịn!
Trong nháy mắt, hư ảnh khác nhanh chóng nhạt lại, chỉ còn hư ảnh ra tay càng ngày càng rõ ràng trong mưa.
Trong lòng Vân Nương lập tức có cảm giác, đột nhiên trở tay ấn một cái vào đỉnh đầu Khấu Tam Lang.
Trước mắt Khấu Tam Lang lập tức tối sầm lại, không biết cái gì nữa.
Thấy tình lang đã mất đi ý thức, Vân Nương đột nhiên quay đầu nhìn về phía một tu sĩ áo bào xanh đang đề phòng đứng ở sau lưng mình!
Mưa to như trút nước.
Tử Mai lão tổ vẻ mặt mờ mịt đứng trong mưa, pháp lực tự vận chuyển xua tan mưa bụi, vô cùng nghi ngờ đưa mắt nhìn quanh.
Hắn ta cảm thấy dường như mình đã quên lãng rất nhiều chuyện?
"Xảy ra chuyện gì? Hình như vừa rồi ta đang ra tay?"
"Không đúng! Ta và Tang phu nhân muốn đi Vạn Hủy hải... Sao đột nhiên đến đạo quán này?!"
"Hơn nữa, Tang phu nhân đâu?"
Trong lòng suy nghĩ từng điều một, trên mặt Tử Mai lão tổ lại vô cùng bình tĩnh, sau khi xác định xung quanh không có người nào nữa lại nhìn về phía một đôi thiếu niên nam nữ duy nhất trong phạm vi tầm mắt, hơi híp mắt lại.
Thoạt nhìn thiếu niên kia chỉ là một phàm nhân bình thường, không ảnh hưởng đến tình hình; ngược lại thiếu nữ vẻ ngoài đẹp đẽ động lòng người kia lại yêu khí tràn trề, quanh người mơ hồ truyền ra mùi ngai ngái khiến người ngửi được cảm thấy trong đầu hơi nặng nề, hiển nhiên là yêu thú hóa hình!