Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 534: Xà Yêu hóa hình (2)




Xà Yêu Kết Đan Hóa hình?

Bùi Lăng cảm thấy ngạc nhiên, không nhịn được nhìn thiếu niên kia thêm mấy lần.

Thật ra hắn cũng nhìn ra thiếu nữ Vân Nương này là yêu thú tu vi cao thâm, lại không ngờ đối phương là Xà Yêu Kết Đan kỳ.

Vấn đề là, thiếu niên này chỉ là phàm nhân.

Lấy tu vi của Vân Nương không cần hóa thân thành thiếu nữ xinh đẹp, tự mình đi lừa chứ?

Chẳng lẽ, thể chất thần hồn của thiếu niên này có chỗ đặc biệt?

Vào lúc này, nghe được Tam Lang quát hỏi, thấy Lệ Yến Lăng thờ ơ, biết hắn ta đang khoe khoang thân phận, khinh thường đối đáp với phàm nhân, suy nghĩ hơi thay đổi, cất giọng nói: "Không cần lo lắng, chúng ta cũng lên núi gặp mưa, đến đây trò chuyện nghỉ ngơi."

Nghe vậy, Tam Lang do dự một lúc, nghiêng đầu nhìn Vân Nương trong ngực, thấy tóc mai thiếu nữ xoã tung, váy áo ướt đẫm, giữa hàng lông mày và trên mi mắt đều dính đầy hạt mưa, thoạt nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu.

Mặc dù hơi cảnh giác với người trong điện, nhưng nghĩ tới Vân Nương yếu đuối như thế, lại không tránh mưa biết đâu sẽ nhiễm hàn khí ủ thành bệnh nặng... Tam Lang cắn răng một cái, đỡ Vân Nương đi vào, trầm giọng nói: "Tại hạ Khấu Tam Lang con trai trưởng Khấu gia Lam Kha thành, gia phụ là chủ Lam Kha thành, xin hỏi tôn hiệu của hai vị?"

Còn chưa nói hết câu, hắn ta đã thấy rõ người trong điện, không khỏi khẽ giật mình.

Chỉ thấy phía trước điện thờ là hai tên nam tử trẻ tuổi, một người mặc vũ y áo choàng, khuôn mặt như vẽ, phong nghi tuấn tú, khí chất nhanh nhẹn xuất trần không giống người trong hồng trần; một người áo vải khoái ngoa đeo trường đao, trang phục trông thô sơ, trên trán lại rất kiên nghị trầm ổn, khí tức trên người thu liễm, nhưng không biết vì sao Khấu Tam Lang nhìn hắn thêm vài lần lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía, dường như từ nơi sâu xa có núi thây biển máu hiện ra.

Suy nghĩ tiếp tục lấy gia thế bà bảy dì tám của mình ra để chấn nhiếp đối phương của hắn ta lập tức tan thành mây khói.

Lệ Yến Lăng đánh giá hai người một chút, vốn muốn đưa đèn lồng huyết sắc cho Bùi Lăng, lại nói: "Thân thể hai người các ngươi yếu đuối, gặp mưa quá lâu, khí lạnh lẽo ẩm ướt xen lẫn với chướng lệ ở trong núi rừng đã vào tận xương, cứ thế này chắc chắn sẽ bị một cơn bệnh nặng."

"Gặp được là có duyên, đã vậy các ngươi cầm theo cái đèn lồng này ra ngoài, đi quanh đạo quan một vòng, bệnh khí sẽ tự tiêu tán."

Khấu Tam Lang nghe vậy khẽ giật mình, vô thức lộ ra vẻ nghi ngờ.

Cùng lúc đó, đôi mắt của Vân Nương dựa vào trong ngực hắn ta lập tức sắc bén, nhìn thẳng về phía Lệ Yến Lăng, trong con ngươi lại hóa thành con ngươi hình dọc lạnh băng, vẻ uy hiếp lộ rõ trên mặt.

Lệ Yến Lăng không nhúc nhích chút nào, tiếp tục khuyên nhủ: "Bản thân ngươi là nam nhi thì cũng thôi. Nhưng tiểu nương tử này tuổi nhỏ xinh đẹp như bông hoa, nếu vì vậy mà hương tiêu ngọc vẫn, chẳng lẽ không phải bi kịch chốn nhân gian sao?"

Khấu Tam Lang nhíu mày nói: "Đèn lồng khử bệnh? Xin hỏi các hạ là?"

Nghe vậy Lệ Yến Lăng đưa một ngón tay ra, lập tức sinh ra một đám lửa lớn, ngay sau đó lại hóa thành một Hỏa Xà lớn khoảng chén ăn cơm lao thẳng về phía Khấu Tam Lang!

Thấy thế Vân Nương đang muốn ra tay, ai ngờ Hỏa Xà đến giữa không trung một chia thành hai, đột nhiên vòng quanh bọn họ một vòng rồi ầm ầm tiêu tán.

Ngay sau đó, Khấu Tam Lang ngạc nhiên sờ vạt áo của mình, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, vốn quần áo của hắn ta và Vân Nương đã sớm ướt đẫm, lúc này lại nhẹ nhàng thoải mái khô ráo, dường như vừa được tắm rửa qua, thậm chí ngay cả chút bùn bắn lên cũng không cánh mà bay!

"Tiên sư?!" Khấu Tam Lang vô cùng vui mừng, vội vàng quỳ rạp xuống đất, "Khấu Tam Lang bái kiến Tiên sư!"

Lệ Yến Lăng cẩn thận gật đầu, ống tay áo rộng nhẹ nhàng, đưa đèn lồng huyết sắc tới: "Chúng ta là người thế ngoại, không nói những lễ nghi phiền phức này, đứng lên đi."

"Vâng!" Khấu Tam Lang thành kính dập đầu một cái, mới cẩn thận đứng lên, tiếp theo khom người, duỗi hai tay ra rất cung kính nhận lấy đèn lồng...

"Chậm đã!" Trong mắt Vân Nương kia lộ ra vẻ tàn khốc, vội vàng kéo hắn ta lại, "Tam Lang nghĩ lại! Ở nơi dã ngoại hoang vu, ai biết bọn họ có lai lịch thế nào?"

"Cái gọi là đèn lồng khử bệnh, căn bản chưa từng nghe thấy!"

"Huống chi ta tự hiểu bản thân mình, chỉ gặp mưa mà thôi, nhiều lắm là bị một trận phong hàn, uống mấy thang thuốc là được, ngươi đừng nghe hắn!"

"Vân Nương, không được vô lễ với Tiên sư!" Khấu Tam Lang nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng đưa một tay bịt miệng nàng, sợ hãi nhận tội với Lệ Yến Lăng, "Tiên sư thứ tội, Vân Nương tuổi nhỏ không biết gì, kính xin Tiên sư đừng so đo với nàng."

Lệ Yến Lăng tha thứ nói: "Không sao."

Hắn ta nói xong buông tay ra, đèn lồng huyết sắc lơ lửng giữa không trung chủ động trôi về phía Khấu Tam Lang.

Thấy thế, Vân Nương căng thẳng, đang muốn tiếp tục ngăn cản Khấu Tam Lang đưa tay ra, lại thấy tình lang này của mình không chút do dự cầm lấy cán đèn lồng.

"Đa tạ Tiên sư, ta đưa Vân Nương đi ra gian ngoài loại trừ bệnh khí." Khấu Tam Lang nói xong vội kéo Vân Nương, lại hành lễ với Lệ Yến Lăng mới không kịp chờ đợi đi ra ngoài.