Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 533: Xà Yêu hóa hình (1)




"Hiện tại chúng ta chỉ có thể vào, không thể ra."

"Nhất định phải tìm ra tất cả ngọn nguồn nơi đây, mới có thể rời khỏi."

"Nếu không ta có hộ thân chi pháp gia tộc cho, nhiều lắm chỉ lãng phí một ít."

"Ngươi lại không có."

"Hiện tại những chuyện ta muốn ngươi làm, cũng vì tốt cho ngươi."

Nói xong, hắn ta lấy ra một cái đèn lồng huyết sắc từ trong túi trữ vật, "Bây giờ ngươi cầm theo nó đi một vòng toàn bộ đạo quan. Nhớ kỹ, dù thấy cái gì cũng không được ra tay, cũng không nên tùy tiện tới gần tất cả sự vật khác thường."

"Chỉ cần lập tức trở về chỗ này nói cho ta biết tình huống!"

Bùi Lăng nghe vậy nhíu mày nhưng không tiếp nhận đèn lồng.

Mới nghe thì yêu cầu của đối phương không khó, nhưng nếu thật sự như thế, nhìn dáng vẻ của Lệ Yến Lăng này cũng không phải mới vào, vì sao không tự đi?

"Lệ sư huynh, ta còn có một vấn đề muốn hỏi." Nhanh chóng suy nghĩ một chút, Bùi Lăng nói.

Sắc mặt Lệ Yến Lăng hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn nói: "Nói."

"Rốt cuộc việc quỷ dị trong Bồng Doanh quan đã kéo dài bao lâu?" Bùi Lăng trầm giọng hỏi.

Lệ Yến Lăng nhướn mày đang muốn nói chuyện, đột nhiên gian ngoài "ầm ầm" một tiếng!

Một đạo kinh lôi đột ngột vang lên!

Ngay sau đó, mưa to rơi xuống đánh vào gạch xanh trên mặt đất trong đình, trong nháy mắt tràn ngập một luồng khói xanh.

Khói xanh lượn lờ chiếu rọi ra vài bóng dáng oan hồn.

Cùng lúc đó, Bùi Lăng giật mình, hắn đột nhiên cảm ứng được mấy oan hồn này có liên hệ cực kỳ chặt chẽ với mình, rõ ràng chịu sự điều khiển của hắn!

Không đợi hắn kịp phản ứng, Lệ Yến Lăng không chút chậm trễ ra tay, tiểu đao màu đen rời tay bay ra, xẹt qua một đường vòng cung quỷ quyệt giữa không trung, vào thời khắc cực kỳ nguy cấp, chém giết tất cả oan hồn ngay tại chỗ!

"Cơn mưa này có gì đó quái lạ." Thu hồi tiểu đao, Lệ Yến Lăng từ tốn nói, "Những oan hồn này đột nhiên xuất hiện, cũng không biết đến từ nơi nào. Mặc dù trông mấy thứ thế này rất yếu, nhưng nhất thiết phải giải quyết trước tiên, nếu không chẳng biết tiếp theo sẽ xảy ra sự biến hóa thế nào."

Bùi Lăng nhíu mày, nhanh chóng kiểm tra túi Dưỡng Hồn của mình một chút, nhanh chóng xác định trong số oan hồn mình nuôi dưỡng, lại thiếu mất mấy con!

Xem ra vừa nãy hắn cảm giác không sai, những oan hồn bị Lệ Yến Lăng chém giết đều là của hắn...

Thế nhưng, việc đã đến nước này chỉ là vài oan hồn Luyện Khí kỳ, cũng không phải việc gì lớn, hắn cũng lười nhắc lại.

Đang muốn mở miệng tiếp tục nói vấn đề vừa rồi, đột nhiên phát hiện được gì đó, nhìn ra ngoài.

Lệ Yến Lăng cũng mỉm cười, nói: "Có người tới."

Nụ cười của hắn ta hơi kỳ quái, trong chốc lát cũng không giục Bùi Lăng cầm đèn lồng đi dò xét đạo quan nữa.

Không lâu sau, trong đình truyền đến tiếng bước chân, đã thấy một thiếu niên đỡ một thiếu nữ tuổi tác tương đương lảo đảo đi đến.

Quần áo của hai người này tinh tế, lúc này lại bị nước mưa thấm ướt, trên vạt áo còn dính không ít bùn đất, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác.

"Vân Nương, ngươi xem ở đây có chỗ tránh mưa!" Thấy đại điện hoàn hảo không chút tổn hại, thiếu niên thầm thở phào, vui vẻ nói, "Chúng ta đi vào nhanh một chút, quần áo ngươi đều ướt đẫm rồi."

Nói đến một câu cuối cùng, thiếu niên vụng trộm liếc nhìn vạt áo thiếu nữ.

Thiếu nữ Vân Nương kia có vẻ ngoài xinh đẹp, mặc áo ngắn màu hồng nhạt, váy lụa màu vàng thắt lưng màu hồng, bên trong lại là một kiện kha tử(1) màu đỏ chót thêu tịnh đế liên. Kha tử kia thì cũng thôi, sau khi gặp mưa lại càng ửng đỏ hơn, làm nổi bật lên làn da vốn tuyết trắng, càng óng ánh mấy phần.

(1) Là một phụ kiện với mục đích che phần nút thắt trên ngực.

Nhưng áo lót màu hồng nhạt bị thấm ướt gần như sáng long lanh, trực tiếp để lộ ra da thịt bên trong.

Thiếu niên nhìn mấy lần sợ bị phát hiện, vội vàng nghiêng đầu đi, bên tai đã lặng yên đỏ hồng.

Hình như Vân Nương không hề hay biết gì hết, nhấc tay lau nước mưa trên mặt, gật đầu thật mạnh: "Tam Lang, vất vả cho ngươi rồi, đều tại ta, đang tốt đẹp lại kéo ngươi lên núi chơi, còn lạc đường."

"Sao có thể trách ngươi chứ?" Thiếu niên Tam Lang vội vàng nói, "Chỉ cần đi cùng với ngươi, ta cảm thấy cực kỳ vui mừng. Đừng nói bây giờ chỉ gặp mưa thôi, dù gặp phải cái gì, ta đều không hối hận!"

Nghe vậy, hai gò má Vân Nương hơi đỏ lên, còn chưa nói gì lại nghe trong điện truyền ra một tiếng cười mỉa mai ngắn ngủi.

Cặp uyên ương nhỏ lập tức giật mình, Tam Lang vội vàng bảo vệ Vân Nương ở sau lưng, cảnh giác quát: "Ai?"

Trong đại điện, Bùi Lăng cách màn mưa nhìn cặp thiếu nam thiếu nữ trước mặt, cảm giác đã từng quen biết lại xuất hiện trong lòng.

Nhưng cũng như tòa đại điện lúc vừa đi vào, cẩn thận nhớ lại sẽ phát hiện hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng gì.

Thế nhưng, thiếu niên kia cũng thôi, cả người thiếu nữ kia nồng nặc yêu khí, khí tức âm lãnh không thua kém mình và Lệ Yến Lăng một chút nào.

Thấy hắn nhìn chằm chằm Vân Nương đánh giá, Lệ Yến Lăng mỉm cười một tiếng, truyền âm nói: "Một còn Xà Yêu Kết Đan kỳ hóa hình thôi, không cần lo lắng."

"Dị loại thành đạo vốn đã khó khăn, Xà Yêu kia linh cơ hỗn tạp, tu vi vẩn đục không chịu nổi, hiển nhiên cũng không phải truyền thừa Thanh Yếu."

"Đối với người Thánh tông chính thống như ngươi và ta, không đủ đáng sợ."