Vừa nói xong đã thấy nàng lấy ra một chiếc đèn lồng bích sa từ trong túi trữ vật, tiện tay để xuống đã lơ lửng giữa không trung, yên tĩnh chiếu sáng.
Thoạt nhìn cái đèn lồng này không khác gì đèn nơi thế tục, nhưng ánh sáng bên trong nhu hòa lại sáng tỏ, gần như chiếu sáng toàn bộ đại điện. Vốn mọi người đang tụ lại trong chốn âm u thâm trầm, lại lập tức sáng ngời!
Ánh đèn của nữ tu chiếu lên khuôn mặt Kế Sương Nhi và tỳ nữ, lại càng xinh đẹp rung động lòng người.
Trước mắt một đoàn người Kế gia lập tức sáng ngời, trong lòng đều thả lỏng.
Chỉ cảm thấy trong lòng yên tâm hơn chút.
Chí có Bùi Lăng khẽ nhíu mày.
Hắn luôn cảm thấy trạng thái của hai tên Kết Đan này hơi không đúng.
Đúng là nhìn bên ngoài, bây giờ trong điện không có cái gì có thể uy hiếp bọn họ.
Vì vậy đều thả lỏng hơn chút, hành động tùy tiện một chút cũng là điều có thể hiểu được.
Nhưng vấn đề là, lúc hai tên Kết Đan này vừa xuất hiện đã tỏ ra ngạc nhiên, hiển nhiên cũng không có ý định đến Bồng Doanh quan.
Thông thường, trong tình huống này dù không xoay người rời đi, sau khi ở lại cũng nên có chút đề phòng, hoặc ít nhất cũng hơi lo nghĩ.
Nhưng biểu hiện của bọn họ thật sự quá thoải mái.
Đương nhiên, cũng có thể trong lòng hai tên tán tu Kết Đan này đã lo lắng, chỉ cố ý làm thế.
Bùi Lăng suy nghĩ một chút, tiếp tục vận chuyển 【 Phần Dạ Thiên 】 .
Bởi vì những ngày qua hắn đã vững chắc ở Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, hiện tại cũng không hề tiết kiệm Vô Mộng Tán, dù không có hệ thống ủy thác, sau khi nước đến chân mới nhảy một lần cũng đã sắp đột phá!
Thời gian dần trôi qua, tiếng mưa rơi ngoài điện càng lúc càng lớn.
Thậm chí tiếng nói chuyện của hai tên tán tu Kết Đan kia cũng bị che mất.
Chỉ có thể thấy bờ môi bọn họ khép mở vẫn đang trò chuyện, nhưng nếu không thi triển thuật pháp chỉ nghiêng tai lắng nghe, trong tai chỉ nghe thấy toàn tiếng sấm ù ù.
Đột nhiên, một đạo kinh lôi nổ vang!
Trong tiếng gào thét dày đặc như vạn ngựa chạy đi, cơn gió mạnh cuốn vào từ cửa điện, thổi hương nến hai bên chập chờn một lúc lâu!
Cũng may, mặc dù đèn lồng lụa lơ lửng ở giữa không trung cũng bị thổi đến lắc lư một trận, nhưng tia sáng bên trong lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Vì vậy đám người chỉ nhìn thẳng ra ngoài phòng, không hề để ý.
Bùi Lăng còn đang tiếp tục đột phá, đột nhiên khóe mắt liếc qua để ý đến bên Kế gia hơi rối loạn.
Hắn lập tức dừng tu luyện, nắm chặt Cửu Phách Đao, trầm giọng quát hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Kế Hữu Trung đang vô cùng hoảng sợ, nghe thấy giọng nói Bùi Lăng vang lên ngay bên tai, cũng không quan tâm vừa rồi còn oán trách vì bị hắn ngăn lại không cho đi, vội vàng nói: “Tiên sư, chỗ chúng ta có người mất tích!”
Sắc mặt Bùi Lăng nghiêm nghị, hắn lập tức đứng lên, cầm theo Cửu Phách Đao sải bước đi đến bên cạnh đống lửa của đám người Kế gia.
Một, hai, ba, bốn… Tám, chín, chín phàm nhân!
Bùi Lăng nhớ rõ, lúc đám người Kế gia đi vào điện tránh mưa, tính cả đội trưởng hộ vệ là bảy người, ngoài ra thêm Kế Sương Nhi, Kế Hữu Trung và tỳ nữ là vừa đủ mười người.
Nhưng bây giờ dù đếm thế nào cũng chỉ có chín người.
Trong lòng hắn trầm xuống, hỏi: “Người biến mất là ai? Tên là gì, dáng vẻ ra sao?”
Kế Hữu Trung vội nói: “Tên…”
Mới nói được một chữ, ánh mắt hắn ta đã trở nên hơi hoảng hốt, chợt mờ mịt nhìn quanh, “Đúng là chúng ta thiếu mất một người, nhưng thiếu ai chứ?”
Kế Sương Nhi cũng tỏ ra ngơ ngác mơ hồ: “Thiếu ai? Ta, Tiểu Hà, có Trung thúc, còn có Kế Vũ… A Lục, thiếu mất ai nhỉ? Sao ta nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được.
Tất cả những việc mà chủ tử không nhớ nổi, sẽ có nô tỳ giúp đỡ nhỡ kỹ… Kế Sương Nhi lập tức nhìn sang nha hoàn Tiểu Hà.
Khuôn mặt nha hoàn tên là Tiểu Hà lộ ra vẻ do dự, im lặng suy nghĩ một lúc mới lúng túng nói: “Tiểu tỳ… Tiểu tỳ không nhớ rõ!”
Thấy thế Kế Hữu Trung vội vàng hỏi những người khác.
Nhưng đám hộ vệ còn lại của Kế gia đều trả lời giống nhau, bọn họ đều phát hiện thiếu mất một tên đồng bạn.
Nhưng rốt cuộc thiếu người nào, lại làm thế nào cũng không nhớ nổi!
Con ngươi Bùi Lăng hơi co lại.
Vừa rồi hắn ngồi cùng một điện với người Kế gia, mặc dù đôi bên tự mình chiếm cứ một góc đại điện, nhưng khoảng cách này căn bản không có bất kỳ trở ngại nào với tu sĩ Trúc Cơ.
Hơn nữa, lúc người Kế gia tiến vào đại điện, đôi bên còn từng giằng co một lúc.
Lúc ấy, vì lý do cẩn thận, Bùi Lăng đặc biệt dùng 【 Linh Mục thuật 】 cẩn thận kiểm tra tất cả mọi người!
Với tu vi của hắn, vừa trôi qua chút thời gian thế nào, theo lý hoàn toàn có thể nhìn từ những người còn lại của Kế gia để suy đoán ra người mất tích là ai, là nam hay nữ, dáng vẻ cụ thể… Nhưng hắn lại giống hệt những phàm nhân này, lúc nhớ lại không có chút ấn tượng nào!
Thậm chí nhớ lại thêm một lát nữa, Bùi Lăng bắt đầu nghi ngờ ký ức của mình: Lúc Kế gia tiến vào, rốt cuộc là chín người hay mười người?
Hình như vốn chỉ có chín người?
Lúc hắn tập trung suy nghĩ, hai vị tán tu Kết Đan vốn đang pha trà thưởng thức nghe xong từ đầu tới cuối cũng cau mày.