“Không được!” Bùi Lăng kiên quyết trả lời, “Quay về chỗ cũ của các ngươi, không được ta cho phép thì không được tùy tiện đi lại.”
Thái độ của hắn ngang ngược, không hề có ý giải thích.
Vừa rồi hắn đã tổn thất hai oan hồn, hiện tại những phàm nhân này rời đi, chắc chắn sẽ gặp chuyện không may.
Hơn nữa, nếu vì vậy khiến đạo quan này có biến hóa gì, chẳng phải sẽ liên lụy cả mình sao?
Thấy thế, Kế Sương Nhi thay đổi sắc mặt, Kế Hữu Trung cũng thầm than một tiếng, khẽ nói: “Đều nghe theo Tiên sư đi, quay về.”
Đám phàm nhân bọn họ căn bản không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào khi đối mặt với Tiên sư!
Thấy Kế gia nghe lời, Bùi Lăng thu hồi tất cả oan hồn, tiếp tục tu luyện.
Trong điện bình tĩnh lại, nhưng lúc này dù là đoàn người Kế gia hay là ba tên tán tu kia đều như ngồi trên bàn chông.
Lại sau một lúc lâu, bên ngoài cửa điện lại vang lên tiếng động.
Tất cả mọi người lập tức quay lại nhìn.
Lại thấy hai người một nam một nữ sóng vai đi vào trong điện.
Nam tử khoảng bốn năm mươi tuổi, khuôn mặt vuông vắn không giận tự uy, trên mặt có một chòm râu ngắn, mặc một bộ đạo bào gấm xanh, khí tức quanh người dao động, mặc dù hỗn tạp không thuần lại hơi thâm hậu, rõ ràng là một tán tu Kết Đan kỳ!
Nữ tử bên cạnh hắn ta có tuổi nhưng vẫn quyến rũ, lông mi cong mắt đẹp, mặc dù ở trong sơn dã lại không ngại phiền phức mặc một bộ cung trang năm màu cực kỳ phức tạp, chải Song Đao Kế, cài trâm tóc loan điểu ngậm châu ngọc. Lúc nàng nhìn quanh mơ hồ mỉm cười có vẻ rất thân thiện, nhưng pháp lực lưu chuyển như triều như tịch, cũng là một tán tu Kết Đan kỳ!
Thấy cảnh này, Bùi Lăng khẽ nhíu mày.
Sau khi hai tên tu sĩ Kết Đan này đi vào cũng tỏ ra nghi ngờ, rõ ràng bọn họ muốn đến một chỗ khác, sao đột nhiên lại đi vào đạo quan này?
Nghĩ như vậy, lại đột nhiên cảm thấy đã đến đây rồi, không ngại tạm thời ở lại qua một đêm.
Thế là, bọn họ tùy ý nhìn ba nhóm người ở trong điện.
Thấy chỉ có một đám phàm nhân, ba tên Luyện Khí, ngược lại tu sĩ thiếu niên đi một mình ngồi trong góc có chút bản lĩnh che giấu khí tức, nhưng lấy tu vi Kết Đan kỳ của bọn họ, sau khi vận chuyển tham tra chi thuật, nhanh chóng phát hiện, cảnh giới của hắn nhiều nhất sẽ không vượt quá Trúc Cơ hậu kỳ…
Một tiểu bối Trúc Cơ.
Hai tên tu sĩ Kết Đan tự thấy cũng chỉ tiện tay đối phó mà thôi, nhanh chóng đưa ra kết luận: Hiện tại trong đạo quán này không có bất kỳ nhân vật đáng chú ý nào.
Lập tức không coi ai ra gì đi đến phía trước hai bồ đoàn trống không, ngồi xếp bằng xuống, lại lấy ra bàn trà, bộ đồ uống trà từ trong túi trữ vật, dường như dự định giải trí một chút.
Lúc này, vốn ba tên tán tu Luyện Khí đã sợ hãi mất hồn vì Bùi Lăng, đột nhiên thấy hai người đến có khí tức thâm trầm, mỗi một hành động đều hàm chứa uy thế, dù sắc mặt nữ tu kia hòa ái như bình dị dễ gần, nhưng lúc đối mặt cũng khiến người ta vô thức thấy nhát gan, không dám lỗ mãng, càng thêm sợ hãi.
Ba người cũng không dám thở mạnh, cứng đờ ngồi nguyên tại chỗ, chỉ cảm thấy một ngày bằng một năm.
Mặc dù một đoàn người Kế gia không nhìn ra hai người mới tới là Kết Đan, nhưng cũng lo lắng thỉnh thoảng nhìn trộm về phía Bùi Lăng ở trong góc, lại nhìn màn mưa ở ngoài phòng, đứng ngồi không yên như kiến bò trên chảo nóng.
Bùi Lăng cũng đề phòng cao độ, bàn tay vẫn luôn đặt trên chuôi đao Cửu Phách Đao.
“Ùng ục ùng ục…”
Tiếng nước sôi vang lên trong điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hiện tại, người thoải mái nhất là hai tên tu sĩ Kết Đan này, thậm chí bọn họ còn rảnh rỗi bấm niệm pháp quyết nhóm lửa, pha trà ngay tại chỗ.
Không lâu sau, hai người nấu xong, hương trà bay bốn phía.
Tu sĩ Kết Đan kỳ, dù là tán tu không đáng giá nhắc đến với chín môn phái lớn, nhưng ở bên ngoài chín phái lớn đã đủ làm lão tổ một phương.
Mặc dù phẩm chất lá trà mà hai người này dùng không được tính là đỉnh phong, nhưng dù sao cũng là đồ vật cấp độ Kết Đan, không tự mình uống thử, chỉ ngửi được hương trà cũng khiến mọi người cảm thấy vui mừng!
Chỉ có Bùi Lăng khẽ nhíu mày, bình tĩnh nín thở.
Dù sao, ai biết hai người này đi nhầm hay là quỷ dị?
Dù đi nhầm cũng không thể đảm bảo bọn họ không động tay động chân trong hương trà!
Chỉ có một mình hắn đề phòng, lúc đầu ba tên tán tu Luyện Khí kỳ và đám người Kế gia cũng rất căng thẳng, nhưng theo thời gian trôi qua, nhất là hai tên Kết Đan kia lại có nhã hứng như vậy.
Sau khi pha trà còn lấy ra một số linh quả bánh ngọt thoải mái hưởng dụng, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, đều nói đến một ít tin đồn nhàn hạ thú vị, thậm chí có vài việc còn hơi buồn cười giải trí.
Tỳ nữ của đại tiểu thư Kế gia kia tuổi nhỏ ngây thơ, thậm chí nghe đến tập trung suýt nữa bật cười, bởi vì sợ bị quản sự trách phạt, cuống quít đưa tay che miệng mới nhịn xuống được.
Trải qua mấy việc chen vào như thế, bầu không khí trong điện vốn rất căng thẳng, lập tức dịu đi nhiều.
Nhất là hai tên Kết Đan trò chuyện một chút, nữ tu kia đột nhiên nói: “Sắc trời đã muộn, mặc dù chúng ta không ngại nhưng cũng không đẹp lắm.”