"Mạch chủ, ta..." Kim Tố Miên do dự mở miệng, trong lòng nàng rất áy náy, nàng không giúp đỡ được chút nào trong trận chiến đấu này...
Nhưng không đợi Kim Tố Miên nói hết lời, Bùi Lăng lập tức nói: "Đi tìm Đái Bạch Thì và Nghiêm Ngọc Minh trước, vừa rồi chúng ta gặp mai phục, chỉ sợ hai người bọn họ cũng gặp phải tình huống giống vậy."
Nghe vậy, Kim Tố Miên mới phản ứng được, vừa rồi trận chiến của Bùi Lăng và Hoắc Triệu Cảnh quá nguy hiểm, nàng chỉ lo lắng cho Bùi Lăng, lại quên mất hai người Đái Bạch Thì và Nghiêm Ngọc Minh.
Ngay sau đó, Bùi Lăng thu hồi đao phách, hơi thi lễ một cái về hướng lão gia chủ vừa ra tay, lập tức chạy về phía tiền thính.
...
Tiền thính.
Cửa nát cửa sổ tàn tạ, rượu ngon hoa quả xen lẫn trong đám chén đĩa đổ ngổn ngang, bàn và bình phong đều đã vỡ vụn đầy đất.
Trong đống bừa bộn, vô số đóa hoa sáng long lanh điên cuồng sinh trưởng nở rộ, lại bị từng đạo phù lục tàn phá gần như không còn.
Rầm rầm rầm...
Đái Bạch Thì vừa đánh ra phù lục vừa không ngừng cắn thuốc.
Nghiêm Ngọc Minh cầm chuông nhỏ trong tay, thỉnh thoảng lắc một cái đề phòng đối phương dùng mị thuật mê hoặc, cũng vừa đánh vừa cắn thuốc.
Hai người dựa vào phù lục và pháp khí thượng thừa ở trong tay, không ngừng tiếp tế đan dược, trong chốc lát lại bắt đầu chiếm ưu thế, giết nữ tu Thiên Sinh giáo dần luống cuống tay chân.
Oanh!!!
Ở nơi xa, lại vang lên tiếng nổ.
Sắc mặt ba người không thay đổi tiếp tục chiến đấu, bên kia là chiến trường giữa Bùi Lăng Trọng Minh tông và Hoắc Triệu Cảnh Thiên Sinh giáo.
Trước khi ba người còn chưa khai chiến đã không ngừng vang lên tiếng động vô cùng to lớn.
Đến lúc này, ba người sớm thành thói quen, vì vậy không ai mất tập trung.
Rầm rầm rầm...
Ánh sáng phù lục lấp lánh, thuật pháp tung hoành khắp nơi.
Ba người lại đấu một lát, không thấy chiến trường phía bên kia vang lên tiếng động gì nữa, vẻ mặt ba người không giống nhau.
"Ha ha ha... Bùi mạch chủ của các ngươi có thể chống đỡ thời gian dài như vậy, đúng là rất đáng gờm, nhưng chỉ tiếc hắn gặp đại sư huynh Xuân Đàn chúng ta!" Nữ tu Thiên Sinh giáo chợt cười to.
Đại sư huynh là Trúc Cơ hậu kỳ, vị Bùi mạch chủ kia cũng chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ, sự chênh lệch tu vi to lớn như thế, Hoắc Triệu Cảnh không thể thua trong trận chiến lần này!
Bây giờ trận chiến bên kia đã kết thúc, chắc chắn người chết là Bùi mạch chủ Trọng Minh tông!
Nghe vậy, Đái Bạch Thì và Nghiêm Ngọc Minh thay đổi sắc mặt, Bùi Lăng là Thiên Đạo Trúc Cơ, thực lực vượt xa tu sĩ cùng cảnh, nhưng Hoắc Triệu Cảnh Thiên Sinh giáo lại là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thành danh đã lâu, thủ đoạn của hắn ta tàn nhẫn, chiến tích hiển hách. Chỉ nói thực lực, dù không bằng mạch chủ trung ngũ mạch Thánh tông, nhưng mạch chủ hạ ngũ mạch cũng không thể so sánh.
Bây giờ hai người này đã phân ra thắng bại, chắc chắn Hoắc Triệu Cảnh có khả năng thắng lớn hơn.
Nghĩ tới đây, Đái Bạch Thì và Nghiêm Ngọc Minh liếc nhau, hai người lấy ra một tờ phù lục, đây là Bách Lý Độn Hình Phù, là át chủ bài giữ mệnh của hai người.
Chỉ là, đại trận hộ tộc của Mai gia bảo chưa bị phá, cũng không biết át chủ bài này còn có tác dụng hay không...
Thế nhưng, ngay lúc bọn họ nghĩ như vậy đã thấy huyết quang lóe lên, vị nữ tu Thiên Sinh giáo kia còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, tứ chi lập tức bị cắt ra gọn gàng, thân thể vô lực ngã xuống đất.
Huyết Ảnh tản đi để lộ ra bóng dáng Bùi Lăng, khí thế của hắn như hồng, toàn thân quanh quẩn sát ý, huyết khí nồng đậm phả vào mặt!
Tuy nhiên, vừa trải qua một trận đại chiến như vậy, nếu nhìn kỹ sẽ thấy khí cơ yếu ớt không ổn định, hiển nhiên đã hao tổn cực lớn.
Nhưng dù vậy, nữ tu Thiên Sinh giáo tinh thông thuật mị hoặc này, vẫn không có sức phản kháng ở trước mặt hắn!
"Mạch chủ!" Đái Bạch Thì và Nghiêm Ngọc Minh lập tức vui mừng, không ngờ người thắng lại là Bùi Lăng!
Quả nhiên, nhân vật có thể một đường giết tới hạng nhất thi đấu ngoại môn Thánh tông, danh tiếng không phải là giả! Cái loại thiên kiêu Thiên Sinh giáo chỉ ỷ vào xuất thân để áp bức người ở tầng dưới chót không thể so sánh được!
Trọng Minh tông không quan tâm xuất thân, chỉ nhìn thực lực.
Mỗi một vị thiên kiêu đều là chân tài thực học, đáng kiêu ngạo trong cùng thế hệ!
Hai người tìm được chỗ sống từ đường chết, không kìm được sự vui mừng.
Vốn bọn họ đã có ý lấy lòng Bùi Lăng, lúc này thấy Bùi Lăng có uy thế như thế, chiến tích như thế, trong lòng càng thêm tin phục, lại có suy nghĩ thành tâm nương nhờ.
Đái Bạch Thì lập tức nói: "Chúc mừng mạch chủ đại thắng! Cái gọi là đại đệ tử Xuân Đàn Thiên Sinh giáo chỉ là con ông cháu cha có tiếng không có miếng mà thôi! Lúc trước còn có thể dựa vào gia thế để giả danh lừa bịp, nhưng gặp phải mạch chủ liền lộ ra nguyên hình."
Nghe vậy, Nghiêm Ngọc Minh nở nụ cười gằn ở trong lòng, lại nói: "Đái sư huynh nói vậy sai rồi! Hoắc Triệu Cảnh kia thành danh đã lâu. Bởi vì cái gọi là dưới danh tiếng vang dội không có kẻ vô dụng! Hắn có chiến tích hiển hách, sao tu vi lại là giả được? Chỉ có điều, hắn là thiên tài trăm năm mới có của Thiên Sinh giáo, nhưng mạch chủ một mạch Kiêm Tang chúng ta mới thật sự xứng đáng là thiên chi kiêu tử, nhân tài tương lai của tông môn!"
Lời editor: Do mấy hôm trước muội bận không đăng chương, nên hôm nay muội sẽ đăng bù, hôm nay 30p/chương nha các đại thần ơi!!!