Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 478: Thắng! (1)




Nói xong, trong đôi mắt đục ngầu của Mai lão gia chủ đột nhiên lấp lóe tia sáng sắc bén như kiếm, ánh mắt của hắn ta xuyên qua từng tầng cách trở, trong nháy mắt đã khóa chặt Hoắc Triệu Cảnh, sau đó chậm rãi nâng một ngón tay thon gầy già nua lấm tấm từng điểm màu nâu đen lên, ấn về phía xa.

Vù!

Một chỉ kình hoàn toàn do huyết khí tạo thành, bắn ra từ mật thất lão gia chủ, vượt qua nhà cửa, tường viện cùng hòn non bộ dày đặc, chỉ thẳng vào sau lưng Hoắc Triệu Cảnh!

Cùng lúc đó, trong nháy mắt lão gia chủ kết thúc truyền âm, Bùi Lăng lập tức dùng hai hai tay nắm chặt Cửu Phách Đao, tất cả mọi thứ xung quanh bao gồm cả Kim Tố Miên và Ngọc Tuyết Chiếu đều phai nhạt!

Đao phách như có cảm giác, nhanh chóng trốn vào trong Cửu Phách Đao.

Lúc này, tâm tư Bùi Lăng đang đứng trong một khoảng không, dường như thời gian xung quanh cũng trở nên chậm chạp, Huyết Sát đao pháp vận chuyển, đao ý, đao linh, ngoại sát, chân nguyên, lực lượng Vĩnh Chú thần thông trong Chú Quỷ đạo cơ... Toàn bộ lực lượng của hắn đều hội tụ trong một đao kia!

Đây là một đao mà hắn ngộ ra khi cận kề giữa ranh giới sống chết trong trận giao chiến với Bích Tinh Huyết Lang Vương ở Thi Đấu Ngoại Môn, nhưng cũng có điều khác với lúc trước, bây giờ còn thêm đao linh và lực lượng Vĩnh Chú!

Khó khăn lắm Hoắc Triệu Cảnh mới đè ép được thương thế đang muốn tiếp tục ra tay, trái tim đột nhiên co rụt lại, cảm nhận được sát cơ tràn trề giáng xuống từ nơi sâu xa, hơi thở tử vong lao đến từ bốn phương tám hướng!

Lông tóc cả người hắn ta dựng đứng, vô cùng hoảng sợ.

Quan niệm chính của Thiên Sinh giáo là trời sinh vạn vật, tôn ti đã định.

Vì vậy, vừa coi trọng xuất thân đệ tử, vừa tin tưởng thiên ý từ nơi sâu xa.

Dù Hoắc Triệu Cảnh vô cùng tự tin với thực lực của mình, lúc này cũng không dám bỏ qua loại chấn động theo bản năng này.

Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Bùi Lăng tràn ngập vẻ nghiêm nghị.

Không thể đỡ một đao kia chính diện!

Dù bây giờ hắn ta không bị thương, muốn đón lấy một đao kia cũng phải trả giá cực kỳ nặng nề.

Với trạng thái và dự cảm hiện tại của mình, chỉ cần không né tránh, chắc chắn sẽ bị một đao chém chết!

Nghĩ đến đây, Hoắc Triệu Cảnh lập tức điều khiển tất cả cốt cự nhân che ở trước người mình, đồng thời tay nâng cốt ấn chuẩn bị dùng để phòng ngự bất cứ lúc nào, có cốt cự nhân và cốt ấn ngăn cản, đã đủ để mình tránh một đao tiếp theo của đối phương!

Nhưng vào lúc này, trong lòng hắn ta đột nhiên lại sinh ra một cảm giác nguy cơ như có gai ở sau lưng!

Sau lưng?

Hướng kia... Là vị lão gia chủ Mai gia đã nửa bước Kết Đan!

Vừa mới kịp phản ứng, Hoắc Triệu Cảnh không kịp làm ra bất kỳ động tác gì, một chỉ kình cô đọng như mũi tên nhỏ đột nhiên xuất hiện ở trong khóa viện, im ắng đâm thẳng vào giữa lưng hắn ta!

Cùng lúc đó, cuối cùng Bùi Lăng đã chém ra một đao!

Hoắc Triệu Cảnh lập tức hoảng sợ, thọ nguyên của Mai lão gia chủ đã không còn bao nhiêu, thậm chí cả Mai thị đều bị tàn sát, hắn ta cũng không thể rời khỏi mật thất bế quan.

Hắn ta không ngờ đối phương còn có thủ đoạn như vậy!

Càng không ngờ đối phương đối mặt với cái chết thảm thiết của rất nhiều dòng dõi trong bảo, lại chịu nhịn giả vờ không có cách nào, cho mình một kích trí mạng ngay lúc này!

Vào thời khắc cận kề giữa sống và chết, Hoắc Triệu Cảnh căn bản không kịp nghĩ nhiều, hắn ta vội vàng lấy cốt ấn cản ở sau lưng mình.

Đinh!

Một tiếng trong trẻo vang lên, cốt ấn không phản ứng chút nào.

Một chỉ thanh thế thật lớn này chỉ là một hư chiêu!

Xoạt!

Cùng lúc đó, một đạo đao khí huyết sắc cuồng bạo như sấm chớp rơi xuống từ chín tầng trời, ầm vang chém xuống!

Trong khoảnh khắc đã chém vỡ mười bộ cốt cự nhân, chém đến trước người Hoắc Triệu Cảnh!

Vì chỉ kình của Mai lão gia đã khiến Hoắc Triệu Cảnh phân tâm, lúc này hắn ta đã không còn thời gian trốn tránh đao khí, lại không kịp thu hồi cốt ấn vừa đưa ra, đành phải trơ mắt nhìn đao khí không chút trở ngại xuyên qua thân thể mình...

Phốc!

Máu tươi như hoa Mạn Đà La nở rộ, huyết nhục văng tung tóe cả khóa viện.

Xác Hoắc Triệu Cảnh chia thành hai đoạn rơi xuống từ không trung, còn chưa rơi xuống đất, tinh huyết cả người đã bị đao khí hấp thu, hóa thành ngoại sát tươi mới.

Sau khi đao khí xuyên qua thân thể Hoắc Triệu Cảnh lại dừng ngay trước mặt đại trận, sau đó hóa thành dáng vẻ đao phách huyết nữ, khí tức càng cường đại hơn trước đó.

Trong mắt chín cái đầu đều lộ ra vẻ mê say, mùi vị tinh huyết tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ không tệ!

Nếu có thể lấy nhiều thêm chút nữa lại càng tốt hơn!

Lúc này, Bùi Lăng lập tức ngã ngồi trên mặt đất, một đao kia gần như hao tổn sạch tất cả chân nguyên của hắn, hắn lập tức lấy ra một vốc đan dược nuốt vào trong miệng.

Đao phách huyết nữ lập tức trở lại bên cạnh Bùi Lăng, chia ra chín bóng dáng xinh đẹp vây quanh bảo vệ chủ nhân, ngay cả Kim Tố Miên và Ngọc Tuyết Chiếu cũng không cho tới gần.

Thấy thế, Bùi Lăng cũng không có tâm tư nói thêm cái gì, lập tức vận chuyển Phần Dạ Thiên luyện hóa dược lực.

Sau một lúc, hắn hơi khôi phục chút chân nguyên, sắc mặt không còn quá xấu nữa, lập tức đứng dậy.