Trong nháy mắt, Bùi Lăng rùng mình, cảm nhận được sự nguy hiểm đến cực hạn!
Vào thời khắc mấu chốt, hắn không kịp do dự, hai tay nắm chặt Cửu Phách Đao chém xuống một cái.
Oanh!!!!
Cả đội xe bị đẩy bay ra ngoài, sáu chiếc lồng sắt to lớn bay lên cao.
Lấy Bùi Lăng làm trung tâm, cỏ lau xung quanh đều đổ rạp ra phía ngoài!
Ở phía dưới, cỏ lau và mặt nước không ngừng xao động, vô số Thủy tộc tước điểu bị dọa sợ đều rối rít chạy trốn ra ngoài.
Trong tiếng động ồn ào, Bùi Lăng chỉ cảm thấy trên thân đao truyền đến một luồng lực mạnh cuồn cuộn, hai tay tê rần, thân thể bị đẩy bay ngược ra.
Vừa nãy Bùi Lăng và Đậu Vãn đại chiến, e rằng tộc nhân Mai thị xung quanh đều bị liên lụy, vừa khôi phục lại đã lập tức trốn ra xa, nhưng vào lúc này dư chấn từ một kích quyết tử của Đậu Vãn đã không phải thứ mà bọn họ có thể tiếp nhận!
Mấy vị tộc nhân Mai thị tu vi kém đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị chấn động thành bọt máu; những người khác có tu vi cao hơn cũng mất đi tri giác, phế phủ chịu trọng thương!
Người duy nhất có thể giữ tỉnh táo là Mai Khả Thu, nhưng trong thất khiếu cũng chậm rãi có vết máu chảy ra, trên người đã chịu trọng thương.
Cùng lúc đó, chiến trường ở bên Kim Tố Miên, trong lòng ba người Kim Tố Miên đột nhiên có cảm giác, vội vàng trốn chạy, Ngọc Tuyết Chiếu cũng rời khỏi chiếc lồng, bốn chân vung ra, bỏ chạy nhanh nhất.
Ngọc Tuyết Chiếu vừa đi, hai người Thiên Sinh giáo lập tức tránh thoát huyễn cảnh, nhưng không chờ bọn họ vui vẻ, một luồng sóng khí quen thuộc đã quét ngang qua!
Hai người hoảng sợ, Đậu Vãn sư huynh lại bị ép dùng Thôn Hồn Ký Phách đại pháp!
Lữ Xuân Nê và Thuần Vu Khang không chút do dự, lập tức chạy trốn về một phương hướng khác với ba người một cáo Kim Tố Miên.
Đậu Vãn sư huynh là người mạnh nhất trong ba người, ngay cả hắn ta cũng chiến tử, thậm chí lúc sắp chết còn dùng thuật pháp đặc biệt của Thiên Sinh giáo, hiến tế toàn bộ huyết nhục hồn phách vào tinh phách ở mi tâm để đánh ra một kích cuối cùng cũng đã vô dụng, nếu bọn họ không đi, sẽ chỉ đi theo bước chân Đậu Vãn!
Trốn!
Nhất định phải trốn!
Hai người đều thi triển độn pháp đến cực hạn, áo bào trắng tung bay để lại từng dấu vết sương tuyết ở dưới ánh trăng, trong khoảnh khắc đã biến mất ở trong màn đêm.
Bọn họ không dám quay đầu, một hơi chạy ra một quãng xác định đã cách xa đội xe Mai thị, ngay lúc bọn họ hơi thả lỏng, sau lưng đột nhiên truyền đến sát ý như gai đâm!
Luồng sát ý này hoàn toàn khác với sát cơ mà bọn họ cảm giác được ở trong ảo cảnh.
Mặc dù trong ảo cảnh cảm giác được sát cơ lạnh thấu xương, lại không phải không thể chiến một trận; nhưng lúc này sát ý cao ngất như một tảng đá lớn đè xuống đầu, chưa tới gần đã khiến hai người ngửi được hơi thở tử vong nồng đậm!
Hai người không chút do dự, đồng thời nói một tiếng với đối phương "chia nhau chạy", chợt tách ra một trái một phải, mỗi người bỏ chạy một phương hướng!
Thuần Vu Khang chưa chạy được mấy bước, đao khí đánh tới sau lưng, cùng lúc đó toàn bộ thân thể hắn ta đột nhiên trầm xuống như bị một bàn tay to lớn vô hình kéo xuống dưới đáy đầm lầy, toàn bộ thân thể như nặng nề ngàn cân chìm thẳng xuống, tu vi lập tức từ Trúc Cơ trung kỳ rơi xuống Trúc Cơ sơ kỳ.
Vốn hắn ta khó mà tránh được một đao sắp đánh xuống, lúc này đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương càng không thể né tránh, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trong mắt Thuần Vu Khang lóe lên sự tàn khốc, đang muốn bắt chước Đậu Vãn phát động Thôn Hồn Ký Phách đại pháp, nhưng đao khí đã nhanh hơn hắn ta!
Thuần Vu Khang còn chưa suy nghĩ xong, một đạo huyết quang hiện lên, hắn ta bị chém thành hai đoạn, bịch bịch hai tiếng, thi thể lần lượt rơi xuống đầm nước.
Giết chết người này, huyết sắc quanh người Bùi Lăng đại thịnh, tiếp tục vận chuyển Huyết Quỷ độn pháp đuổi theo nữ tu Thiên Sinh giáo kia!
Trong khoảng thời gian này, Lữ Yến Nê không tiếc thiêu đốt tinh huyết đã chạy đi một khoảng xa.
Nhưng tốc độ Huyết Quỷ độn pháp cực nhanh, chỉ mấy lần hít thở đã đuổi đến sau lưng.
Lữ Yến Nê chỉ cảm thấy như có hung thú đuổi sát không bỏ ở sau lưng, sát cơ lạnh lẽo bao phủ, lông tóc cả người dựng đứng, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh.
Tự biết khó mà trốn thoát, nàng cắn răng đột nhiên dừng lại bộ pháp, bàn tay vuốt ve mái tóc dài, nhanh nhẹn quay người giữa không trung, trong đôi mắt như nước xuân gợn sóng, quyến rũ như sương khói, đạp nguyệt mà đứng.
Nữ tu uyển chuyển cười một tiếng, lưu luyến mở miệng, từng chữ quyến rũ tận xương, nói: "Đạo hữu Trọng Minh tông, tối nay ánh trăng đẹp như vậy, cầm đao xuất binh chẳng phải đang uống phí ngày tốt cảnh đẹp sao? Không bằng ngươi và ta song tu một lần để giải tỏa kiềm chế thì thế nào?"
Lúc nói chuyện, đá quý trên mi tâm nàng tản ra từng trận dao động vô hình.
Gió đêm thổi nguyệt, bầu trời đầy sương giá, mỹ nhân xinh đẹp đứng giữa trời lại tự tiến cử bản thân... Trong mắt Bùi Lăng lập tức bối rối.
Khuôn mặt Lữ Yến Nê như tràn đầy sức hấp dẫn vô cùng vô tận, khiến hắn không kịp chờ đợi muốn tiến lên thân thiết...
Chỉ là, ngay sau đó đôi mắt Bùi Lăng sắc bén lạnh lẽo, đã tỉnh táo lại!