Vốn cả người đã nhào đến trước mặt Hoàng Tuyền Mộc, đột nhiên khựng lại, thi triển độn thuật lùi xa mười mấy trượng!
Một bên khác, Nghiêm Ngọc Minh đang chuẩn bị chờ đối phương tới gần lập tức ra tay, đã thấy Thuần Vu Khang căn bản không có ý tiếp tục tiến lên, mà thi triển thuật pháp đánh thẳng về phía mình!
Nghiêm Ngọc Minh thay đổi sắc mặt, lập tức bất chấp gì khác, đánh một chưởng phá lồng sắt, bỏ chạy ra ngoài.
Ầm ầm!!
Hai tiếng nổ mạnh, hai người Thiên Sinh giáo đều đã nhận ra điều không đúng, nhưng tình cảnh trước mắt vẫn như thường, hoàn toàn khác với sự nguy hiểm mà bọn họ cảm giác được!
"Là huyễn thuật!"
Hai người lập tức kịp phản ứng, nhưng ngay sau đó bọn họ đã thấy tất cả xung quanh nhạt đi, bản thân đứng trong một vùng tăm tối, đồng môn bên cạnh đã biến mất không thấy tăm hơi.
Thấy hai người Thiên Sinh giáo đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, Kim Tố Miên và Nghiêm Ngọc Minh lập tức lao thẳng về phía hai người, cùng lúc đó Đái Bạch Thì cũng rời khỏi lồng sắt, gia nhập vào trong chiến trường.
Oanh!!!
Cách đó không xa, đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Đám tộc nhân Mai thị xung quanh đều bị đánh bay ra ngoài, vì chênh lệch tu vi nên vừa ngã xuống mặt đất đã hôn mê, cho dù là Mai Khả Thu, cũng bị sóng xung kích to lớn đánh cho choáng váng, nhất thời không đứng dậy được.
Trong trung tâm chiến trường, tên tu sĩ Thiên Sinh giáo đeo băng trán khảm nạm đá quý màu đỏ tươi cầm trong tay một đoạn thú cốt, đang dùng hết sức để nhào qua, Bùi Lăng lại đứng yên không nhúc nhích tí nào, một tay cầm Cửu Phách Đao chặn thế tới của thú cốt.
Thấy Bùi Lăng không hề suy yếu chút nào, trong lòng Đậu Vãn hơi hoảng sợ, lập tức cười nói: "Thiên Sinh giáo, đệ tử Đông Đàn, Đậu Vãn."
"Trọng Minh tông, mạch chủ Kiêm Tang, Bùi Lăng." Bùi Lăng cũng tự báo gia môn một chút, sau đó hai con ngươi lấp lóe ánh sáng màu xanh thẳm, lại đã phát động thần thông vĩnh chú!
Khác với hai người Thiên Sinh giáo còn lại, tu vi của Đậu Vãn đột nhiên giảm xuống, thú cốt trong tay truyền đến một luồng lực mạnh mẽ!
Hắn ta vội vàng lùi ra sau nhưng vẫn chậm nửa bước, Cửu Phách Đao tuỳ tiện đánh văng thú cốt, chém một đao xuống đỉnh đầu!
Xoạt!
Đao khí như thác nước ngàn thước đổ thẳng xuống!
Đối mặt với nguy hiểm, Đậu Vãn đột nhiên nhắm hai mắt, đá quý ở mi tâm tỏa ra ánh sáng lung linh, thân hình lập tức một chia thành hai, tách ra hai hướng trái phải.
Oanh!
Đao khí chém ra từ đó, đánh vào rừng cỏ lau ở đằng xa, để lại một vết đao sâu hoắm. Gió đêm thổi qua, mặt nước không chút rung động, đều bị đao ý ngăn lại, trong chốc lát dòng nước mềm mại lại khó mà lấp đầy.
Hai phần thân thể trái phải của Đậu Vãn đều thay đổi, mỗi một đao của đối phương đều có thể chém ra uy lực như vậy?
Không thích hợp!
Rõ ràng đối phương chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, cho dù thiên tài địa bảo thượng thừa nhất, xây thành Địa Đạo Đạo Cơ, cũng không thể đạt tới trình độ này!
Trong lòng ngạc nhiên thì ngạc nhiên, động tác trên tay Đậu Vãn lại không chậm, hai phần thân thể trái phải đồng thời bấm niệm pháp quyết, chia ra thi triển hai môn thuật pháp khác biệt.
Ngay sau đó, trong cái bóng của Bùi Lăng xuất hiện vô số cánh tay màu đen cuốn lấy hai chân, eo và cánh tay Bùi Lăng.
Cùng lúc đó, một phần thân thể khác của Đậu Vãn cũng hoàn thành ngưng quyết, trong nháy mắt đã bắn ra vô số mũi tên màu đỏ, nhắm thẳng về phía Bùi Lăng!
Vẻ mặt Bùi Lăng không thay đổi, một phát tránh thoát sự trói buộc của mấy cánh tay kia, sau đó giơ tay chém xuống, Cửu Phách Đao liên tục chém ra mấy trăm đạo đao khí, gào thét lao về phía hai bên cơ thể trái phải của Đậu Vãn, bất kỳ một đao khí nào trong đó, đều có uy lực không thua kém hai đao mà hắn vừa chém ra.
Đao khí phá vỡ kéo nát, trong nháy mắt đã ép toàn bộ mũi tên màu đen ép thành tro tàn, khí thế không giảm chút nào chém về phía Đậu Vãn!
Sắc mặt Đậu Vãn thay đổi, thú cốt trong tay trái hóa thành một thanh Cốt Phủ to lớn, thú cốt trong tay phải hóa thành một mặt cốt thuẫn to lớn.
Cự phủ chém ngang, cự cốt phòng ngự...
Rầm rầm rầm...
...
Mặc dù ba người Kim Tố Miên vừa Địa Đạo Trúc Cơ, nhưng Lữ Yến Nê và Thuần Vu Khang bên Thiên Sinh giáo đều trúng thần thông vĩnh chú của Bùi Lăng, tu vi giảm xuống, không mạnh hơn bọn họ bao nhiêu.
Cộng thêm huyễn thuật của Ngọc Tuyết Chiếu phụ trợ, ba người Kim Tố Miên đang chiếm ưu thế.
Ba người mới vào Trúc Cơ, lần đầu ra ngoài làm nhiệm vụ nội môn, đối mặt với tán tu còn tốt, vốn đối mặt với đệ tử Thiên Sinh giáo một trong chín môn phái lớn cũng hơi kiêng dè.
Lúc này lại càng đánh càng hăng, váy đỏ trên người Kim Tố Miên bồng bềnh, mười ngón như lan không ngừng kết động, thuật pháp bay múa đầy trời; Đái Bạch Thì như quý tử nhà giàu, lúc ra tay đi theo con đường cứng rắn mạnh mẽ, quyền phong gào thét, khí thế như hổ từng bước ép sát; cuối cùng là Nghiêm Ngọc Minh, hai con ngươi đã sớm chuyển thành màu xám trắng, trong miệng nói lẩm bẩm, Chiêu Hồn Phiên chấn động, cơn gió âm u nổi lên, xuất hiện vô số bóng đen lay động.
Hai người Thiên Sinh giáo liên tục lui về sau, áo bào trắng nhuốm máu, trên người đã đầy thương tích.