Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 373: Vào nội môn (1)




"Sư tỷ, Lỗ Lục Tường chưa từng thấy ngọc giản, nàng chỉ biết Thiên Đạo Trúc Cơ cũng không biết đây là đạo cơ tam kiếp." Bùi Lăng vội vàng giải thích, Hạ Dực chết thì đã chết, dù sao mình cũng không biết.

Nhưng Lỗ Lục Tường lại từng kề vai chiến đấu với hắn, hơn nữa còn nhiều lần giúp mình, hiện tại không muốn đối phương không hiểu ra sao đã bị hắn hại chết.

Nghe vậy, Lệ Liệp Nguyệt không nói gì, ánh mắt nhìn Bùi Lăng lập tức trở nên tĩnh mịch.

Bùi Lăng thản nhiên đối mặt với Lệ Liệp Nguyệt, đây là kinh nghiệm từ lần trước của hắn, không thể tỏ ra sợ hãi ở trước mặt Lệ Liệp Nguyệt!

Một lát sau, Lệ Liệp Nguyệt đột nhiên nhẹ gật đầu, sau đó nói: "Ngươi đã cầu xin cho nàng, vậy không giết nàng, nhưng phải xóa đi tất cả ký ức của nàng ở Hàn thị trong sơn trang."

"Vâng." Bùi Lăng lập tức đồng ý.

Ngay sau đó, Lệ Liệp Nguyệt lại nói: "Vậy nói tiếp việc chính, nếu ngươi muốn trúc Chú Quỷ đạo cơ, quyết không được làm trong tông môn, nhất định phải chọn một nơi rời xa sơn môn. Nếu không ngay lúc có khí tượng dựng thành đạo cơ, tam kiếp chung độ, tuyệt đối không thể giấu giếm được rất nhiều tổ sư tiền bối của Thánh tông ta!"

Bùi Lăng trịnh trọng gật đầu: "Ta hiểu rõ."

Tiếp theo Lệ Liệp Nguyệt lấy ra phù lục, giao cho Bùi Lăng: "Đây là Bách Lý Truyền m Phù, có thể sử dụng nhiều lần, đợi đến lúc ngươi chuẩn bị Trúc Cơ, dùng phù lục này thông báo với ta một tiếng."

"Đa tạ sư tỷ!" Bùi Lăng vội vàng tiếp nhận phù lục.

"Vậy đi, hôm nay đến đây thôi." Lệ Liệp Nguyệt bình thản nói, "Ba ngày sau lại đến đây, lấy tất cả vật liệu Chú Quỷ đạo cơ."

Nghe vậy, trong lòng Bùi Lăng lập tức vui mừng!

Hiện tại hắn đã là Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, có thể Trúc Cơ bất cứ lúc nào.

Nhưng bởi vì thiếu vật liệu Thiên Đạo Trúc Cơ, lại không dám để hệ thống tặng miễn phí, cho nên chỉ có thể liên tục kìm chế tu vi... Vốn tưởng sau khi thi đấu kết thúc, hắn phải tốn một khoảng thời gian rất dài mới có thể tập hợp đủ vật liệu Chú Quỷ đạo cơ, lại không ngờ Lệ Liệp Nguyệt sẽ đích thân chuẩn bị cho hắn!

Quả nhiên, đây là chỗ tốt của việc có bắp đùi!

Một lát sau, Bùi Lăng rời đi.

Lệ Liệp Nguyệt ngồi một mình trên ngọc tọa hơi trầm ngâm, đã rất lâu rồi nàng không nói nhiều như vậy. Lần này Bùi Lăng cướp được hạng nhất thi đấu một cách xinh đẹp, cũng dâng Thiên Đạo Trúc Cơ chi pháp cho nàng ở ngay trước mặt mọi người, tuy hai chuyện này khiến nàng hài lòng, lại không phải nguyên nhân chủ yếu khiến ngày hôm nay nàng vui vẻ như vậy.

"Thiên Đạo Đạo Cơ, xem như có tư cách cạnh tranh vị trí chân truyền thứ tư."

"Đạo lữ của Lệ Liệp Nguyệt ta, ít nhất cũng phải là chân truyền!"

...

Được Hiểu Nghê dẫn đường, Bùi Lăng rời khỏi hành cung, Ngọc Tuyết Chiếu ghé vào cổng hành cung vừa ngủ vừa chờ hắn.

"Chủ nhân phân phó, từ giờ trở đi ta sẽ luôn đi theo bảo vệ bên cạnh ngươi." Hiểu Nghê lập tức nói.

Bùi Lăng ôm quyền nói: "Vậy làm phiền Hiểu Nghê cô nương."

"Không sao, lần này ngươi làm rất tốt, hiếm khi nào chủ nhân lại vui vẻ như vậy, về sau mặc kệ gặp được chuyện gì, ta sẽ dốc hết sức bảo vệ ngươi." Tâm trạng của Hiểu Nghê cũng khá tốt.

Trong lòng Bùi Lăng cảm thấy an toàn hơn nhiều, vội vàng trả lời: "Đa tạ Hiểu Nghê cô nương!"

Hiểu Nghê nhẹ gật đầu, nói tiếp: "Ngươi đã đứng hạng nhất trong lần Thi Đấu Ngoại Môn này, không cần làm nhiệm vụ kiểm tra thăng lên nội môn nữa, từ giờ trở đi đã là nội môn đệ tử, chủ nhân đã sắp xếp xong xuôi chỗ ở trong nội môn cho ngươi, đi theo ta."

"Vâng."

Sau một lúc lâu, trước mặt Bùi Lăng xuất hiện một ngọn núi nhỏ cao hơn trăm trượng.

Trên ngọn núi này cỏ cây sum suê, có rất nhiều phi cầm tẩu thú, linh khí dồi dào vượt xa ngoại môn.

Đứng ở chân núi có thể nghe được tiếng nước chảy mơ hồ, đưa mắt nhìn ra xa, Loan Điểu bay lượn, Bạch Lộc ngậm cỏ, hoa cỏ nở rộ, dị thảo thơm ngát, đúng là cảnh tượng đào nguyên của Tiên gia.

Bùi Lăng nhìn hoàn cảnh này thấy rất hài lòng.

Quả nhiên dựa lưng vào đại thụ sẽ được hóng mát, hoàn cảnh nơi này và mức độ đậm đặc của linh khí tốt hơn Lan Xuân biệt viện rất nhiều!

Đây mới thật sự là chỗ ở của Tiên gia.

Thấy Hiểu Nghê dừng bước, hắn liền hỏi: "Hiểu Nghê cô nương, chỗ ở của ta nằm ở nơi nào trong núi?"

"Đã đến rồi." Hiểu Nghê bình tĩnh nói, "Toà Thúy Lỗi sơn này là của ngươi."

Nói xong để Bùi Lăng lấy ra minh bài, chỉ loay hoay một chút lại trả cho hắn, "Hiện tại chỉ có minh bài của ngươi mới có thể mở cấm chế Thúy Lỗi sơn, ngươi làm quen một chút, bắt đầu từ ngày mai sẽ có rất nhiều người tới bái phỏng ngươi, sẽ phải bận rộn một lúc lâu."

Cả ngọn núi đều là của hắn?

Bùi Lăng giật mình, đãi ngộ của nội môn đệ tử và ngoại môn đệ tử đúng là sự khác biệt giữa ngày và đêm!

Nghĩ vậy, Bùi Lăng nghe lời đi vào trong núi, vừa bước vào một bước, cảnh vật trước mắt lập tức biến ảo, hắn đã xuất hiện trong đại sảnh cực kỳ rộng rãi!

Dường như đại sảnh này ở trong lòng núi, xung quanh đều là vách núi, mở rất nhiều cửa.

Trên đỉnh đầu là một cái động lớn, sắc trời như thác nước chiếu xuống từ đó.

Bởi vì nơi này rất rộng lớn, bên trong cũng không âm u, ngược lại còn có cảm giác trống trải.