Tốc độ của Bùi Lăng vô cùng nhanh, "Minh Huyết" tổ sư căn bản không kịp ngăn cản, hắn ta vội vàng truyền âm nói: "Đọa Tiên thoát khốn! Đừng rời khỏi sự quản lý của Thánh tông"
Tiếng nói vừa rơi, Bùi Lăng trong bức tranh đã biến mất trong bóng đêm mịt mờ!
Trong Truyền Thừa điện, "Minh Huyết" tổ sư cau mày nhưng chẳng mấy chốc hắn ta đã khôi phục sự bình tĩnh.
Tên hậu bối Bùi Lăng này vừa vào Phù Sinh cảnh leo lên tiên lộ, bây giờ thần niệm do hắn để lại tự hành động...
Không có gì bất ngờ xảy ra, hiện tại đối phương cũng đã thành tiên!
Có thể là thượng giới xảy ra biến cố gì...
Nghĩ tới đây, "Minh Huyết" tổ sư nhắm lại hai mắt, bóng dáng lặng yên biến mất trên bảo tọa, tiếp tục tọa trấn trong điện.
...
Bàn Nhai giới.
Bóng đêm dày đặc, huyết nguyệt giữa trời, ửng đỏ như biển máu trùng trùng điệp điệp vẩy xuống mặt đất.
Trong tối tăm, vô số tiếng xột xoạt dày đặc như nước thủy triều, như có khủng bố lớn, tai họa lớn gì đó nổi lên.
Phía trên trời cao, một bóng dáng huyền bào đột nhiên hiện ra, chính là Bùi Lăng!
Hiện tại, bản thể của hắn đang tranh đấu với Long Vương!
Trước khi hắn vào cuộc kiếp phù du, dựa theo lệ cũ truyền thừa qua các đời Trọng Minh tông, bản thể để lại truyền thừa và thần niệm ở trong Truyền Thừa điện.
Nếu hắn thành tiên thất bại, sợi thần niệm này sẽ chỉ dựa theo ý chí và sở thích khi hắn còn sống, lựa chọn truyền nhân, dạy bảo truyền thừa cho tử đệ đời sau ở trong Trọng Minh tông, hoặc là vào lúc Trọng Minh tông gặp nguy cơ tông môn hủy diệt, sẽ tiêu hao thần niệm sau cùng che chở tông môn, kéo dài đạo nho chính thống.
Nếu thành tiên thành công, sợi thần niệm này sẽ sinh ra tiên tính, trở thành một sợi phân hồn của bản thể!
Nhiều lần Phù Sinh kỳ cục, chín tông và thượng giới kết nối đều là thông qua phân hồn do những tổ sư thành công phi thăng để lại!
Lúc này, Bùi Lăng dừng lại, ngay sau đó ý chí kinh khủng mênh mông bao phủ toàn bộ Bàn Nhai giới Trong giây lát, bên cạnh hắn hiện ra mấy bóng dáng không khác hắn chút nào.
Những bóng dáng này vừa xuất hiện lập tức tứ tán.
Một đạo độn hướng Thanh Yếu sơn, một đạo bay hướng Vĩnh Dạ hoang mạc, một đạo tiến đến U Tố mộ, còn lại thì đến thẳng các nơi "Quỷ dị"...
Chẳng mấy chốc tất cả phục khắc thể đều biến mất trong bóng đêm mênh mông.
Bùi Lăng đi ra từ trong bức tranh thì chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía huyết nguyệt bên trên.
Ánh trăng đầm đìa nhìn thấy mà giật mình, như vết máu mới giội, như có huyết hải chiếu rọi nhét đầy càn khôn.
Khí tức hỗn độn, rối loạn, không có thứ tự, sa đọa... Theo ánh trăng sôi trào mãnh liệt, vặn vẹo vạn vật chúng sinh ở phương thế giới này.
Bùi Lăng không bị ảnh hưởng chút nào bước ra một bước, đi về phía huyết nguyệt...
Thanh Yếu sơn.
Vốn là hung địa cỏ cây sum suê, lúc này cành lá đặc biệt mạnh mẽ to lớn như chỉ trong chớp mắt đã trở về hồng hoang.
Cự mộc che trời, long xà như dây leo xen lẫn quấn vặn, gần như kín không kẽ hở.
Thân cành màu nâu xám, thỉnh thoảng thấy từng chim thú khảm nạm khuôn mặt hoảng sợ muốn chết, lại có vô số mắt dọc huyết sắc sáng tắt như ngôi sao.
Cành lá rủ xuống, lặng yên không tiếng động mọc ra một tia xúc tu như sợi bông, như du hồn phiêu đãng bốc lên.
Chỗ sâu có tiếng yêu thú gào thét truyền ra xa xa, liên miên không dứt, bạo ngược, hỗn loạn, hung lệ... Huyền bào lóe lên, một đạo phục khắc thể của Bùi Lăng bước vào nơi đây, cùng lúc đó tất cả cuồng loạn, hỗn độn, không có thứ tự yên tĩnh, không còn chút hành động nào nữa. Phục khắc thể không hề dừng lại, trực tiếp bước vào sâu trong Thanh Yếu sơn.
Ven đường cự mộc đổ sụp, linh thực suy tàn, cỏ dài sinh trưởng trên mặt đất, tràn ngập vết tích chiến đấu ngổn ngang lộn xộn, thú huyết ào ạt đầy khắp núi đồi, vô số sào huyệt, cỏ cây bị phá hủy gần như không còn.
Từng đầu yêu thú cuồng hóa, nhiễu sóng, đôi mắt đỏ hồng, chẳng có mục đích đi lại, phát tiết khắp nơi.
Nhưng lúc phục khắc thể đi ngang qua, tất cả yêu thú ngủ thật say, trở nên yên ắng.
Chẳng mấy chốc, phục khắc thể Bùi Lăng đi đến bên cạnh Ngu Uyên. Lúc trước là khoảng đất bao la mênh mông vô bờ, lúc này lại là cỏ cây mọc lan tràn.
Lít nha lít nhít dây leo rủ xuống từ cành cây cao, ngàn vạn đậm nhạt xanh biếc không đồng nhất hội tụ vào trung tâm mảnh đất, dệt thành một cái kén lục to lớn. Trong kén lục có tóc bạc chầm chậm bay múa như ánh trăng trong sáng lặng yên chảy xuôi.
Trên dưới cả người Dược Dạ Thư đều bị dây leo bao bọc chỉ lộ ra cái đầu, lông mi dài buông xuống, da sáng trắng hơn tuyết như lúc mới gặp ở trong "Tiểu Tự Tại Thiên", hô hấp đều đặn, vẻ mặt điềm tĩnh an bình, vẫn đang ngủ say.
Bùi Lăng nhìn về phía Dược Dạ Thư, nhanh chóng xác nhận lúc này sư tôn không đáng ngại, nàng có lực lượng truyền thừa của Tầm Mộc, có thể ngủ say để tránh "Hỗn độn" ăn mòn.
Nhưng trong truyền thừa Tầm Mộc, mặc dù có không ít "Bản nguyên", tiên chức lại lác đác không có mấy...
Về phần "Biểu tượng"...
Lúc trước Tầm Mộc thành Vương thất bại chính vì "Biểu tượng" không đủ!
Đến bây giờ, bản thể của hắn ta vẫn lạc, tất cả "Biểu tượng" liên quan đến hắn ta đều tiêu tán như tuyết đọng gặp mặt trời...
1096 chữ