Dù không phải lần đầu tiên đi vào ngã rẽ khổng lồ này, Bùi Lăng vẫn hơi hoảng hốt.
Nhưng chẳng mấy chốc ánh mắt hắn lại rơi vào lối đi "Thanh Thuyên giới thiên".
Nơi đây có thể tiến về vô số giới thiên, nhưng những giới thiên khác cho hắn cảm giác sau khi lựa chọn vẫn sẽ trở lại hồng hoang giống với lần trước, rơi vào thời gian tuần hoàn không ngừng không nghỉ.
Chỉ có "Thanh Thuyên giới thiên" mới là đường ra duy nhất!
Trong lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Bùi Lăng lập tức nói: "Thanh Thuyên giới thiên!"
Nghe vậy, Tự Hàn Ung, "Yểu Du", "Hi Ngao" và "Thi Thấm" đều nhanh chóng nhìn về phía "Thanh Thuyên giới thiên".
Tự Hàn Ung không do dự, nhanh chóng đáp: "Được!"
"Kính xin phu quân đi đầu, chúng ta theo sát ở phía sau!"
Bùi Lăng khẽ gật đầu nhìn quanh, bình tĩnh nói: "Chuyến này tuyệt đối không phải trèo lên giới thiên bình thường"
"Có thể là cơ hội thành Tôn của vi phu; cũng có khả năng là hành trình hung hiểm giấu giếm sát cơ"
"Đợi chút nữa tiến vào 'Thanh Thuyên giới thiên, các ngươi nhanh chóng rời đi, tiến về những giới thiên khác yên lặng chờ tin tức!"
Lúc nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm Tự Hàn Ung, tiếng nói chậm lại, "Nếu cuối cùng vi phu có thể thành Tôn, sẽ tự đi tìm ngươi" Ánh mắt theo thứ tự nhìn về phía bóng dáng khác, "Còn có 'Yểu Du, 'Hi Ngao' và 'Thi Thấm"
Nói xong, Bùi Lăng không trì hoãn nữa, ống tay áo vung lên, trong lúc tay áo bồng bềnh đã trực tiếp nhanh chân bước đến lối đi "Thanh Thuyên giới thiên".
Nhưng hắn vừa bước ra một bước, Tự Hàn Ung đột nhiên đưa tay, một phát bắt lấy cổ tay hắn.
Bùi Lăng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Hàn Ung, sao thế?"
Giọng nói Tự Hàn Ung bình tĩnh không lay động, lại tràn đầy ý kiên quyết chém đinh chặt sắt: "Phu quân nhớ kỹ!"
"Hiện tại ngươi và ta đồng sinh cộng tử!"
"Sự tồn tại của bản cung đã sớm bị vị kia xóa đi"
"Hiện tại chỉ dựa vào đoạn năm tháng làm trái thiên cương kia để tồn tại!"
"Phu quân là mấu chốt của những năm tháng ấy"
"Nếu phu quân thành Tôn, bản cung có thể dựa nhờ Tôn vị của phu quân, một lần nữa thu hoạch được 'Biểu tượng, tồn tại giữa thiên địa bình thường"
"Nếu phu quân thất bại...
"Bản cung cũng không còn tồn tại!"
"Cho nên, tách ra không có bất kỳ ý nghĩa gì!"
"Sau khi tiến vào 'Thanh Thuyên giới thiên' cùng đi!"
Nghe vậy, Bùi Lăng ngẩn ngơ, sau khi kịp phản ứng nhanh chóng nói: "Được!"
Tiếng nói vừa dứt, tay hắn đột nhiên dùng sức, dứt khoát một tay ôm Tự Hàn Ung vào trong ngực.
Trong vòng tay mềm mại như mây nguyệt sà vào, suy tư ngàn dặm.
Bùi Lăng cúi đầu liếc Long Hậu tóc mây tiêu nhan, lại cười nói: "Đi!"
"Cùng vi phu... Về nhà!"
Nói xong, hắn ôm vòng eo Tự Hàn Ung tiếp tục bước nhanh về phía "Thanh Thuyên giới thiên"
Tự Hàn Ung không giãy giụa, yên tĩnh đi theo Bùi Lăng về phía trước.
Nhìn tình cảnh này, "Yểu Du", "Hi Ngao" và "Thi Thấm" đều cảm thấy rất bình thường, dường như Long Hậu vẫn luôn là đạo lữ của Bùi Lăng...
Ba nữ tiên nhìn nhau một chút, chẳng mấy chốc cũng cất bước đi theo bước chân Bùi Lăng.
Váy cẩm tú nhanh chóng lướt qua khí tức tiên linh, mang theo tiếng gió lộn xộn lay động cành lá lượn quanh.
Bộp, bộp, bộp...
Một đám người cất bước đi về phía "Thanh Thuyên giới thiên", chẳng mấy chốc mây mù khép lại, cành lá buông xuống che giấu tung tích.
Đỉnh chóp Kiến Mộc quay về yên tĩnh, trong tiên phong mênh mông, cỏ cây thướt tha, thác nước ầm ầm.
Ngoài ra không có bất kỳ tiếng động.
Hào quang thụy khí chiếu rọi trời cao như cũ, như từ xưa đến nay không dời.
Cành lá rậm rạp, đám cỏ tươi tốt um tùm.
Đường đi vây quanh uốn lượn, đến thẳng chỗ tiên khí cuồn cuộn hội tụ.
Mỗi một bước tiến về điểm nhánh "Thanh Thuyên giới thiên", thần niệm của Bùi Lăng lập tức trùng điệp triển khai, tập trung vào Tự Hàn Ung, "Yểu Du", "Hi Ngao" và "Thi Thấm"
Lần trước, hắn dẫn theo đám người "Hồn Nghi", "Không Mông"
"Mặc Côi", "Phục Cùng" tiến vào "Sách Vũ giới thiên", sau khi đạp vào điểm chạc tất cả người đi theo đều biến mất nhạt lại, không thấy tăm hơi.
Cuối cùng trên đại đạo mênh mông chỉ còn một mình hắn.
Sau đó năm tháng luân chuyển, không ngừng tuần hoàn qua lại...
Lúc này, hoàn cảnh xung quanh lặng yên biến hóa.
Khí tức tiên linh biến thành mây mù như biển giận sóng to gào thét mà tới, trong chớp mắt nuốt hết một đám bóng dáng, trong biển mây biến ảo ngàn vạn, khi thì ngàn núi sừng sững, khi thì sóng lớn ngập trời.
Ánh sáng năm màu bắn ra từ chỗ sâu trong biển mây, hóa thành tươi đẹp đầy trời, nhuộm khắp vạn dặm.
Lại có từng cái thụy khí tung hoành trời cao, lúc rủ xuống rực rỡ sáng chói to lớn khó tả.
Từng tiên nga lúc ẩn lúc hiện, đều mặc thải y, tay cầm lẵng hoa, rong chơi trong mây, lúc vạt áo băng rua bay múa linh hoa bay loạn như mưa rào.
Đủ loại màu sắc xuất hiện, Bùi Lăng lại không để ý chút nào, nhanh chân bước về phía trước dọc theo lối đi.
Tự Hàn Ung dựa vào vai hắn theo sát ở bên, cũng từng bước đi theo.
"Yểu Du", "Hi Ngao", "Thi Thấm" đi theo phía sau, nhắm mắt theo đuôi.
Tất cả bóng dáng đều vô cùng rõ ràng, không có chút dấu hiệu muốn biến mất nào.
Bộp, bộp, bộp...
Trong tiên nhạc bồng bềnh, tiếng bước chân trầm tĩnh kiên định.
Cứ đi tiếp, phía trước mây cuốn mây bay như sóng to gió lớn lóe sáng chợt rơi, hiện ra một cánh cửa ra vào rộng lớn nguy nga to lớn!
1078 chữ