Lúc đang suy nghĩ lại nghe Tự Hàn Ung bình tĩnh giải thích: "Bản cung vừa nói, con đường mà Kim Ô hoàng lựa chọn cũng không phải biểu tượng 'Quá khứ và 'Tương lai, mà là nhất thống chư thiên!"
"Lúc đó phu quân leo lên Kiến Mộc, Kim Ô hoàng đã chuẩn bị thành Tôn "Cho nên, phu quân gặp phải 'Cát Diệu' cũng không phải 'Cát Diệu' thời điểm hưng thịnh, mà là 'Cát Diệu' đã nhường ra 'Biểu tượng hai đại giới thiên "Khi đó 'Cát Diệu hạ giới lâm trần, vì tiếp nhận hồng hoang từ chỗ bản cung"
"Đây là việc hai tộc đã sớm bàn bạc xong"
"Nhưng đáng tiếc nhân tộc hết lần này tới lần khác lựa chọn ra tay trảm Kiến Mộc vào lúc này, làm rối loạn kế hoạch của Kim Ô tộc"
"Mãi cho đến trước khi bản cung rời khỏi hồng hoang, 'Cát Diệu' vẫn chưa giáng lâm phương thế giới này.."
Nghe vậy, Bùi Lăng lập tức hiểu được nguyên nhân lúc ấy "Vô Thủy" tổ sư vừa thành Vương, lại như đã nắm chắc chiến thắng "Cát Diệu"...
Lúc đó hắn vẫn chỉ là Kim Tiên, không nhìn ra vấn đề "Biểu tượng" trên người "Cát Diệu".
Nhưng "Vô Thủy" tiền bối đã thành Vương, lại không thể nào không nhìn ra!
Lúc đang trò chuyện, cảnh tượng phía trước lặng yên biến hóa, con đường uốn lượn dài dằng dặc không còn là duy nhất một đường lượn vòng trong núi mây biển sương, mà hóa thành vô số chạc cây chui vào cành lá đông đúc.
Mầm lá như phỉ thúy lộng lẫy, không biết từ lúc nào đã trở nên đặc biệt rậm rì như thay thế tiên khí đậm đặc, từng đoàn quay xung quanh.
Khí tức tiên linh như hóa thành màn tơ thực chất ở chỗ này, thong thả phiêu đãng, đi tới đi lui lay động.
Cùng lúc đó, một tiếng kêu gọi đến từ giới thiên thượng giới, lực lượng dẫn dắt chen chúc mà tới.
Đây là đỉnh chóp Kiến Mộc!
Chư thiên đều lần theo con đường trèo lên giới thiên của riêng mình, truyền sự triệu hoán đến bọn họ!
Bùi Lăng, Tự Hàn Ung, "Yểu Du", "Hi Ngao", "Thi Thấm" lập tức dừng bước.
"Yểu Nguyệt" tiểu công chúa vẫn được mẫu thân ôm ở trong ngực như cũng có cảm ứng, lông mi dài nhẹ chớp, chậm rãi mở ra một đôi mắt vàng ròng, tò mò nhìn quanh hai bên.
Cảm nhận được đủ loại khí tức thấm vào từ từng giới thiên, Bùi Lăng không do dự chút nào, mắt sáng như đuốc lập tức nhìn về phía "Thanh Thuyên giới thiên".
Con đường nhỏ kia thấp thoáng giữa cành lá rậm rạp sum suê, khí tức tinh khiết như bạc bách luyện, tràn đầy ý sáng long lanh sáng tỏ như có bách thảo um tùm tràn ngập trong đó, từ xa truyền đến lực lượng phồn vinh.
Cùng lúc đó, loại rung động vô cùng mãnh liệt kia lại một lần nữa sôi trào đập vào mặt!
Giống với lần trước, không có bất kỳ giọng nói nào kể lể, cũng không có bất kỳ lý do gì, chỉ có trực giác trong nơi tối tăm như đang im ắng kêu gào nhắc nhở hắn, nếu hắn lựa chọn "Thanh Thuyên giới thiên" có thể lập tức trở về năm tháng hậu thế bình thường!
Nhưng phúc họa đi liền, trong "Thanh Thuyên giới thiên" vẫn có cái gì đó đang chờ hắn!
Trong cảm giác kia như một trận thiên đại tạo hóa cực kỳ quan trọng không thể bỏ qua; lại như là một trận sát cục vô cùng kinh khủng, bốn bề nguy hiểm!
Cảm giác nguy cơ như thủy triều, im ắng vô hình bành trướng bên cạnh Bùi Lăng, tầng tầng lớp lớp như muốn hoàn toàn nuốt hết hắn.
Bùi Lăng cảm thấy lúc này như biển giận sóng to điên cuồng sắp nổi lên, hắn là một chiếc thuyền con cố chấp ra khơi.
Cho dù hắn đã là Tiên Vương, cho dù nội tình của hắn vô cùng hùng hậu...
Lúc này "Thanh Thuyên giới thiên" vẫn sâu không lường được, không cách nào thăm dò, không cách nào suy tính, cũng không cách nào đánh giá...
Duy chỉ có bản năng nhắc nhở đang điên cuồng kêu gào trong tối tăm.
Bùi Lăng bình tâm tĩnh khí, nghiêm túc cảm giác chốc lát, xác định không còn loại cảm giác thiếu cái gì đó lần trước, trong lòng cũng vững vàng hơn.
Hiện tại, hắn đã có biểu tượng "Thiên" trong năm tháng hồng hoang.
Lần này trở lại năm tháng ban đầu, phải chiếm cứ biểu tượng "Thiên" Bàn Nhai giới....
Chỉ có điều "Thiên" một phương thế giới quá nhỏ!
Cho dù hắn đồng thời có được biểu tượng "Quá khứ" và "Tương lai" một phương thế giới này, cũng không đủ thành Tôn!
Nhưng loại cảm giác này của hắn sẽ không sai!
"Thanh Thuyên giới thiên" có cơ hội thành Tôn của hắn!
Trong lúc đang suy nghĩ, Tự Hàn Ung cách đó không xa váy dài nhẹ khép, ánh mắt đảo qua lối đi giới thiên khó mà tính toán trước mặt, chẳng mấy chốc đã nhìn về phía Bùi Lăng, hỏi: "Phu quân lựa chọn giới thiên nào?" Bùi Lăng lập tức lấy lại tinh thần, hắn phóng tầm mắt nhìn tới, phía trên Kiến Mộc chạc cây như mây, thượng giới rộng lớn đến mức khó có thể tưởng tượng, lại như một bức to lớn bức tranh chầm chậm mở ra trước mặt hắn.
Ý mờ mịt hoàn mỹ như thác nước cuồn cuộn rơi xuống, không hề keo kiệt biểu hiện ra.
Tiên cung chìm nổi, tầng nham lồng lộng, kim qua thiết mã, liệt hỏa hừng hực, bằng phẳng rộng lớn... Như ngôi sao, như không thể đếm được.
Cơn gió dài thổi tới từ phía sau đẩy ra váy dài áo bào, sau khi khí tức hồng trần trải qua sự tẩy rửa của vô số linh tuyền thác nước, lúc này chỉ còn một điểm thiên sơn vạn thủy mềm mại, không có bất kỳ khói lửa gì.
Tiên phàm có khác, một trời một vực.
Đây là thế giới "Tiên", là phong cảnh chỉ "Tiên" mới có thể nhìn thấy, là lựa chọn chỉ "Tiên" mới có tư cách bắt bẻ!
1100 chữ