Trong bàn tay mềm mại tinh tế cầm một lưỡi đao sáng rực trong vắt, lưỡi đao kia tản ra khí tức tiên linh cường đại, hiển nhiên là một món tiên khí không tầm thường.
Trong lúc váy áo tung bay, cằm dưới của "Yểu Du" khẽ nhếch như muốn bễ nghễ tứ phương Thấy Bùi Lăng đi vào bên trong, nàng không chút do dự nói: "Mặc kệ bây giờ ngươi và mẫu hậu có quan hệ như thế nào, nhưng lần trước một trận chiến của ngươi và ta chưa phân ra thắng bại!"
"Bản công chúa đã bố trí hạ mấy tầng tiên trận ở chỗ này, ngăn cách trong ngoài"
"Cho nên, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không có tiên nhân khác đến đây quấy nhiễu như lần trước"
"Trận quyết đấu này công bằng!"
"Bây giờ ngươi có thể ra tay...
Nói đến đây, "Yểu Du" đột nhiên cảm giác được tình huống không đúng, ánh mắt nàng nhìn qua Bùi Lăng dần trở nên vô cùng hoảng sợ.
"Tu vi hiện tại của ngươi...
"Là Tiên Quan chưởng đạo? !"
Bùi Lăng đứng bên cạnh bình phong, không chút khách sáo đánh giá vị trưởng công chúa Long tộc này, nghe vậy khẽ mỉm cười, tùy ý nói: "Bản tọa đã thành tựu Kim Tiên!"
"Yểu Dư điện hạ đã muốn tiến hành quyết đấu công bằng với bản tọa, vậy bản tọa trực tiếp ra tay.."
Nói xong, Bùi Lăng sửa sang lại vạt áo, trực tiếp đi về phía "Yểu Du"...
"Yểu Du" thay đổi sắc mặt, tranh thủ giấu lưỡi đao ra sau lưng: "Chờ... Chờ một chút."
"A..."
Hồng hoang.
Thuỷ tinh cung, thiền điện.
Thác nước ầm vang, hơi nước bắn tung toé.
Linh hoa ngào ngạt ngát hương tiêu tán cả phòng, một giọng nói trong trẻo ngọt ngào không ngừng quanh quẩn trong điện: "A a a.."
Sâu trong quảng điện có một thác nước rủ xuống khí thế vô cùng cuồn cuộn, trên đó sắp đặt bảo tọa, ở trên cao nhìn xuống quan sát toàn bộ cung điện.
Lúc này, vẻ mặt Bùi Lăng nhàn nhã, khí thế to lớn ngồi trên bảo tọa, trong tay cầm một chén trà linh ngọc chạm trổ đang chậm rãi uống.
Ở phía dưới hắn, trong điện thác nước vờn quanh, đôi mắt "Yểu Du" nhắm nghiền, trên dưới cả người nàng không có bất kỳ trói buộc gì, cũng chưa từng nhận chút công kích nào, lại không chịu khống chế bị giam cầm ở giữa không trung, sắc mặt đau khổ, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu thảm đau khổ. Nhìn qua tình cảnh này, Bùi Lăng cười khẽ.
Vừa rồi "Yểu Du" nói muốn quyết đấu công bằng với hắn, ngay lúc vị công chúa Long tộc này mở miệng đã chìm sâu vào trong ác mộng Mặc dù "Yểu Du" này kiêu căng ương ngạnh, lúc trước tạo ra rất nhiều rắc rối cho hắn, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi của Long Hậu, là phu quân của Long Hậu, tất nhiên hắn không thể ra tay tổn thương "Yểu Du" thật...
Nhưng để nàng gặp ác mộng, dạy dỗ một chút cũng không sao.
Nghĩ tới đây, Bùi Lăng hơi híp mắt lại tiến vào mộng cảnh.
Cảnh tượng xung quanh thay đổi, hắn lập tức xuất hiện trong một tòa cung điện tĩnh mịch mờ tối.
Toà cung điện này không khác thiền điện Thủy tinh cung chút nào, chỉ có điều tia sáng xung quanh lại như bị lực lượng gì đó thôn phệ phần lớn, bên trong quảng điện mờ tối.
Đèn đuốc chiếu đến từ bốn phương tám hướng như vượt qua muôn sông nghìn núi, chỉ có thể nhìn rõ một góc nhỏ.
Thể xác "Yểu Du" chập trùng thướt tha, bị trói lại treo lên giữa không trung.
Ở trước mặt nàng, Bùi Lăng cầm trường tiên trong tay, thân roi màu đỏ hồng, lúc từng đoạn duỗi ra mơ hồ thấy trên đó có lân phiến, sáng bóng như hổ phách mới bôi mỡ son, có khí tức ngai ngái tản khắp.
Ba ba ba...
Tiếng quất trong trẻo vang vọng trong cung điện, quanh quẩn vừa đi vừa về ở trong quảng điện. Cung trang nền trắng nhàu kim của "Yểu Du" vốn tràn đầy khí tức cao quý hoa mỹ, đã bị đánh cho tàn tạ không chịu nổi, từng mảnh vải áo vỡ nát như bông tuyết lộn xộn rơi xuống.
Nhưng chỗ tàn tạ lộ ra da thịt lại hoàn hảo không chút tổn hại, không chịu chút tổn thương nào, chỉ là dầu trơn trên roi dài chiếu rọi thể xác loang lổ, trong lúc đỏ trắng đan xen đầy vẻ kinh tâm động phách khác thường. Giữa không trung, sắc mặt "Yểu Du" đỏ bừng như muốn nhỏ máu, nhân tộc đáng chết này!
Lẽ nào lại như vậy!
Ỷ vào mẫu hậu làm chỗ dựa, lại dám can đảm đối xử với nàng như thế!
Trong lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, "Yểu Du" giận dữ nói: "Ngươi chỉ ỷ vào tu vi cao, ỷ vào cảnh giới cao mà thôi, căn bản không phải thực lực chân chính!"
"Có bản lĩnh thì buông bản công chúa ra"
"Sau đó áp chế tu vi, lấy cảnh giới Đại Thừa kỳ đánh một trận chiến công bằng với bản công chúa!" Thấy "Yểu Du" mạnh miệng như vậy, Bùi Lăng không hề nuông chiều nàng chút nào, lúc này nói: "Xem ra một cây roi không đủ...
Nói xong, tay trái của hắn nắm vào trong hư không một cái, trong chớp mắt lòng bàn tay lại có thêm một sợi trường tiên đen như mực cũng tinh tế sắc bén, tràn ngập vẻ tàn bạo, trên đó mơ hồ sáng bóng, bôi một loại dầu trơn khác.
Huyền bào bay lên, hai tay Bùi Lăng đều cầm một cây roi, chợt cánh tay nhẹ rung lên hai đầu roi lập tức như rắn độc quỷ mị nhô ra, hung hăng đánh trúng viên gạch kiên cố.
Ba!
Một tiếng vang giòn, tia lửa bắn tung tóe, trên viên gạch đủ để tiếp nhận tiên nhân giao thủ lại xuất hiện một mảnh vết rách tinh mịn, cát bụi rì rào.
"Yểu Du" thấy rõ, lập tức nghẹn lời. Bộp, bộp, bộp.
1098 chữ