Bùi Lăng cau mày nhưng nhanh chóng gật đầu, nói: "Được!"
Tất cả ba ván cờ Phù Sinh dang dở, đến lúc đó Tự Hàn Ung có thể đi vào cái nào sẽ lựa chọn ván cờ đó!
Nếu Tự Hàn Ung không vào được cả ba ván cờ dang dở...
Vậy lại nghĩ những cách khác...
Nghĩ tới đây, Bùi Lăng lập tức nói: "Vi phu giữ lại tâm nguyện cuối cùng trước.
"Hiện tại vi phu sẽ đi tìm ‘Hi Ngao và ‘Thi Thấm Tự Hàn Ung khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Ngay sau đó, bóng dáng Bùi Lăng tản khắp như mây khói, thoáng cái đã vô tung.
Thuỷ tinh cung.
Bên ngoài nội điện trướng nặng như mây, nặng nề rủ xuống.
"Hi Ngao" và "Thi Thấm" khoanh tay khép lại tay áo, đứng hầu sau màn gấm, đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dáng vẻ đoan trang cung kính không có chút lười biếng nào.
Bỗng nhiên, một bóng người huyền bào xuất hiện trước mặt bọn họ, chính là Bùi Lăng.
Ngắm nhìn "Hi Ngao" và "Thi Thấm" trước mặt, hắn gọn gàng dứt khoát nói: "Bản tọa sắp đi một chỗ, muốn dẫn các ngươi cùng đi "Không biết hai vị có muốn hay không?"
Nghe vậy, "Hi Ngao" và "Thi Thấm" không do dự chút nào, lúc này đồng thanh nói: "Chỉ cần Long Hậu nương nương nhận lời, chúng ta tất nhiên nhận mệnh"
Long Hậu đồng ý...
Bùi Lăng mặt không đổi sắc, nhanh chóng nói: "Bản tọa đã nói với Long Hậu... Nói với Hàn Ung, Hàn Ung không phản đối"Thấy Bùi Lăng gọi thẳng tục danh của Long Hậu nương nương, "Hi Ngao" và "Thi Thấm" chẳng những không tức giận, ngược lại cảm thấy đây là một việc rất bình thường.
Hai vị nữ tiên lại không do dự, đều gật đầu: "Nhân tộc Bùi Lăng, đã vậy chúng ta bằng lòng đi cùng ngươi"
Bùi Lăng hài lòng nhẹ gật đầu chợt lại hỏi: "Yểu Du ở đâu?"
"Bản tọa muốn đi gặp nàng một lần "Thi Thấm" vội vàng nói: "Yểu Dư điện hạ đang tĩnh tu trong thiền điện, xin đi theo ta"
"Hi Ngao" cũng dời bước, nói thêm: "Trong khoảng thời gian này, điện hạ đều chuyên tâm tu luyện ở trong thiền điện Lúc nói chuyện, hai vị nữ tiên cất bước đi đến bên cạnh, dẫn đường cho Bùi Lăng.
Bùi Lăng lập tức đuổi theo.
Bộp, bộp, bộp...
Tiếng bước chân rõ ràng quanh quẩn trên hành lang hoa mỹ nguy nga.
San hô như rừng, minh châu như bụi, đắp ra vẻ tự phụ của Tiên gia, ánh châu nhu hòa tiêu tán bốn phương, chiếu rọi ra quang ảnh lay động, huy hoàng sáng chói.
Sau khi đi xuyên qua một tòa lại một tòa cung điện, cách trang trí hai bên chậm rãi từ vàng son lộng lẫy chuyển thành tiêu điều.
Đủ loại binh khí to lớn treo trên vách tường, vết máu loang lổ trên đó tản ra sát ý như thực chất.
Chẳng mấy chốc, một tòa cửa điện cao lớn xuất hiện ở cuối hành lang.
Hai vị nữ tiên dừng bước trước cửa điện, "Hi Ngao" xoay đầu lại, nhìn về phía Bùi Lăng nói: "Nơi này chính là thiền điện mà ‘Yểu Dư điện hạ ở lại"
Bùi Lăng khẽ gật đầu, chưa mở miệng đã nghe "Thi Thấm" bên cạnh nhanh chóng nói: "Yểu Dư điện hạ, phu quân nhân tộc của Long Hậu nương nương tới chơi"
Bùi Lăng khẽ giật mình, sao xưng hô lung ta lung tung này lại kỳ quái như thế?
Đang nghĩ ngợi, cửa điện im ắng mở ra, một tiếng nói lạnh lùng truyền ra: "Để hắn đi vào một mình!"
Thấy thế, Bùi Lăng không do dự, lập tức nhanh chân đi vào trong điện.
Hắn vừa đi qua thềm điện, hai cánh cửa ra vào cao lớn ầm ầm đóng cửa.
Cùng lúc đó, vô số cấm chế bay lên, lít nha lít nhít trận văn giăng khắp nơi, trong nháy mắt phong tỏa cả tòa cung điện, ngăn cách tất cả cảm giác của ngoại giới!
Bùi Lăng không để ý, vòng qua bình phong, tiếp tục bước vào bên trong.
Sau bình phong là một thác nước to lớn, vô số dòng nước cuồn cuộn rơi xuống, trong lúc ầm vang có châu ngọc tung tóe, hơi nước tản khắp, dưới kênh nước vờn quanh có đá ngầm ẩn hiện, linh hoa nở rộ, hương thơm tản vào hư không, thấm vào phế phủ.
Dưới thác nước là một tòa đại điện cực kỳ rộng lớn, gần như không thấy điểm cuối!
Lúc này, từng ngọn lửa màu băng lam lơ lửng trong hư không như rất nhiều cây đèn to lớn, trong lúc chìm chìm nổi nổi chiếu sáng rõ ràng rành mạch điện đường to như vậy.
Toàn bộ quảng điện trống trải vuông vức, không có bất kỳ bày biện gì.
Linh tài đen nhánh lạnh băng lát mặt đất, hư không xung quanh có vô số lần phiến mở ra, sáng tắt, truyền đạt ra khí tức phòng hộ mãnh liệt.
Trong cung điện rộng lớn như hoang mạc, một bóng dáng loại người bé nhỏ như hạt bụi, nhưng lại ngạo nghễ đứng đó trong ánh sáng của ngọc thạch.
"Yểu Du" vẫn da trắng như tuyết dung mạo như hoa, làn váy nền trắng nhàu kim tung bay như tuyết.
Cảm nhận được thu hoạch trong khoảng thời gian khổ tu này, chiến ý trong đôi mắt vàng ròng của nàng càng thêm bành trướng.
Trên sừng Giác Long của nàng hơi có sinh trưởng, cũng càng thêm óng ánh sáng long lanh như thủy tinh không tì vết, lại như mặt trời trên vòm trời, tinh khiết hoàn mỹ nhưng lại có thể dung nạp vô ngần hoa lệ.
Lúc này, "Yểu Du" búi mái tóc vàng, trang phục gọn gàng.
Trên búi tóc cao xếp như mây của nàng cắm mấy thanh tiên bảo hình kiếm, mỗi một thanh tiên bảo hình kiếm đều khảm nạm từng viên bảo thạch như con ngươi, bên trong tràn ngập nhịp đập tiên khí cuồn cuộn; trên cần cổ thon dài treo chuỗi vòng ngọc khảm bảo kiểu dáng phức tạp, chuỗi vòng ngọc kia màu sắc ôn nhuận, có lấm ta lấm tấm ánh sáng lấp lóe trong đó như tinh hà mênh mông trong màn đêm ngày mùa hè, cũng tiêu tán ra khí tức rộng lớn; cẩn thận nhìn lại, trên váy áo như không có chút hoa văn nào cũng có ám văn tinh mịn, mơ hồ ngưng tụ thành hình dạng từng đồ đằng.
1083 chữ