Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 3124: Thịnh cảnh hồng hoang (3)




Đống loạn thạch xếp lên như yêu như quỷ, quái đản hùng vĩ.

Màu sắc đỏ hồng đầy rẫy không có một ngọn cỏ, như huyết trì ngưng kết.

Bùi Lăng huyền bào phồng lên, tùy ý đảo qua toàn bộ đỉnh núi, không kịp nhìn kỹ đã thấy cự mộc lồng lộng đằng xa!

Chín sợi dây leo vô cùng hùng vĩ quấn giao như một, trong lúc xoay quanh xuyên qua hư không, chui vào vòm trời, dáng vẻ cao ngất đáng ngạc nhiên, thẳng tắp vào càn khôn. Tiên khí dày đặc, cành lá thấp thoáng rậm rì, có đường lên trời uốn lượn lên theo thân cành, thông hướng đến trời trong xanh mênh mông. Nhìn lên theo gốc cự mộc, tầng mây như biển, tiên cung sáng tắt, trong tối tăm như có tiên nga vung tiêu giữa trời, tiên cầm rong chơi nhảy múa, hào quang thụy khí tung hoành trời cao, huy hoàng mênh mông Lúc này, trong hư không có từng tòa tiên bảo lơ lửng xen vào nhau, số lượng to lớn, hội tụ như biển.

Mỗi một tòa tiên bảo đều có ý cao xa mờ mịt quanh quẩn, khí tức hoàn mỹ tản khắp thiên địa như mây như rừng, nhét đầy phương càn khôn này.

Trên trời cao có tiên nhạc bồng bềnh, quanh quẩn không ngớt.

Trong tiếng nhạc, từng vị tiên nhân thừa liễn cưỡi hạc, cưỡi mây bay hóa cầu vồng, nhao nhao rơi xuống.

Cảnh tượng hùng vĩ thật lớn như vậy không có ở hậu thế, ý cuồn cuộn mênh mông, chí lớn mạnh mẽ khuynh đảo chúng sinh "Ngươi đã đến..

Ngay lúc trong này, một tiếng nói trầm thấp, khàn khàn lại cho chúng sinh cảm giác vô cùng hoàn mỹ truyền vào tai hắn.

Bùi Lăng quay đầu nhìn lại, đã thấy hai bóng người hoàn mỹ nguy nga đứng thẳng bên cạnh vách đá cheo leo. Hai bóng dáng này có một người áo bào xám cũ nát, mắt sắc u ám nặng nề như già nua, như ngây thơ, như vực sâu, như biển, như vòm trời; người thứ hai áo xanh như đêm, gánh vác hộp kiếm, kiếm ý tinh khiết mà sắc bén như có thể cắt chém chư thiên vạn giới.

Khí tức của hai người khác hẳn nhau, lại đều giao hòa như một với phương thiên địa này, dường như bọn họ lànham đỏ, là bụi mù, là vách đá cheo leo, là Tri Âm Phong!

Cho dù Bùi Lăng vừa leo lên đỉnh, cũng không chú ý tới sự tồn tại của hai vị này trước tiên.

Thấy tiên tổ nhân tộc muốn gặp mình không phải Nhân Vương Chung Quỳ Liệt, hoặc là "Vô Thủy" tổ sư, Bùi Lăng hơi ngạc nhiên nhưng chẳng mấy chốc đã lấy lại tinh thần, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.

Mặc dù hai vị trước mặt không phải Nhân Vương và "Vô Thủy", nhưng loại tu vi ngay cả hắn cũng không nhìn ra sâu cạn, tất nhiên cũng là tiên tổ nhân tộc tên tuổi ngang nhau với Nhân Vương, "Vô Thủy".

Trong lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Bùi Lăng khom người, rất cung kính thi lễ một cái, nói: "Hậu bối Bùi Lăng bái kiến hai vị tiền bối"

"Không biết hai vị tiền bối có thể ban thưởng tôn hiệu?"

Nghe vậy, bóng người áo xanh như đêm vẻ mặt nhàn nhạt, không có bất kỳ phản ứng gì, dường như không thích nhiều lời; người áo bào xám thì nhàn nhạt mở miệng: "Số trời có luân hồi, tạo hóa tròn và khuyết "Ngươi có thể gọi ta là Luân Hồi!"

"Còn vị bên cạnh ta lấy kiếm nhập đạo, lấy kiếm làm lữ, lấy kiếm mà sống... Cả đời độc lại độc vãng, không thích giao tiếp"

"... Đạo hiệu Hàn Ảm!"

Là tổ sư khai phái Luân Hồi tháp, còn có tổ sư khai phái Hàn Ảm Kiếm tổng Vẻ mặt Bùi Lăng càng thêm cung kính, lại thi lễ với hai người.

Lúc này, giọng nói ôn hòa của "Luân Hồi" tổ sư lại truyền đến...

"Tói!"

"Sóng vai cùng chúng ta thưởng thức thịnh cảnh sau cùng của hồng hoang này!"

Nghe vậy, Bùi Lăng cất giọng nói: "Được!"

Nói xong, hắn bước nhanh đến phía trước, đi đến bên cạnh vách đá cheo leo, đứng sóng vai với "Luân Hồi" tổ sư, "Hàn Ảm" tổ sư.

Chợt quay đầu, ánh mắt lướt ngang vạn dặm, nhìn về phía gốc cự mộc nguy nga giữa thiên địa, Kiến Mộc đứng sừng sững giữa vòm trời, mây che sương quấn, tiên cơ lạnh thấu xương, quanh mình vạn tiên như mây, có tiên nhân vô số tộc quần lui tới dọc đường đi theo uốn lượn, khí tức hoàn mỹ tiêu tán, sinh cơ mạnh mẽ tẩm bổ càn khôn.

Tiên khí hội tụ, linh vũ bay lả tả rên trời cao, hào quang uốn lượn cửu trùng, ngũ thải xuất hiện, lộng lẫy vô song. Mười vòng mặt trời huy hoàng chầm chậm đi về phía tây, ánh sáng vàng ròng đặc hữu của Đại Nhật chân hỏa trút xuống mặt đất, phủ thêm một tầng sáng chói, ánh sáng vạn thiên cho Kiến Mộc, cho tiên bảo, cho quần tiên, cho núi mây biển sương, cho hào quang thụy khí, cho ngàn vạn thiên tài địa bảo... Cho toàn bộ phương thế giới này.

Mặt trời lặn, ráng chiều đầy trời.

Lúc phía tây cắn nuốt mặt trời từng chút một, màu ửng đỏ vô cùng dày đặc bày ra toàn bộ vòm trời.

Cứ như huyết hải cuồn cuộn treo ngược trên trời, chiếu nhiễm trời đất, Kiến Mộc quần tiên đều ngưng tụ như máu.

Màu đỏ đầm đìa, tuyệt diễm như héo tàn, như đụng vào từng đống nham đỏ trên đỉnh Tri Âm Phong.

Thịnh cảnh hồng hoang, vô hạn tốt đẹp, chỉ có điều đã đến hoàng hôn...

Ánh sáng dần yếu ớt, sắc trời nhạt đi, đêm dài như màn chầm chậm rủ xuống.

Một thời đại sắp kết thúc!

Nhìn qua rất nhiều tiên nhân bên cạnh Kiến Mộc nghỉ lại bên trong tiên bảo, chìm chìm nổi nổi như bồ công anh bay đầy trời vào ngày mùa thu, nhiều như rừng không thể tính toán.

Hơn nữa, còn có từng tiên nhân ngoại tộc không ngừng thông qua Kiến Mộc hạ giới mà đến, trong lòng Bùi Lăng yên lặng tính toán.

1094 chữ