Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 3123: Thịnh cảnh hồng hoang (2)




Nói xong, hắn nhìn về phía đám người "Hồn Nghi", "Không Mông" bình tĩnh nói, "Ta đi bái kiến tiên tổ tộc ta một chút, kính xin chư vị tiền bối chờ ở đây một chút.

Đám người "Hồn Nghi" gật đầu: "Được."

Lúc này, "Dị Vô" khàn giọng nói: "Đi theo ta"

Nói xong, hắn ta đã hóa thành một đạo ánh sáng xám, xuyên không rời đi.

Bùi Lăng cũng thi triển độn pháp theo sát phía sau.

Trong phòng vẫn như thường, chỉ không thấy hai bóng dáng.

Thấy Bùi Lăng đi theo "Dị Vô", "Cô Miểu" đánh ra pháp quyết lại phong tỏa tiểu viện, cấm chế dày đặc dâng lên ngăn cách trong ngoài.

Hắn ta trầm giọng nói: "Ngoại trừ những tin tức vừa rồi, ta còn nhận được mấy môn tiên thuật "Nhưng chỉ có tiên nhân đã thành tiên mới có thể tu luyện những tiên thuật này"

Sau khi rời khỏi tiểu viện, tốc độ bay của "Dị Vô" không giảm, trong chớp mắt đã rời khỏi ổ bảo.

Hắn ta như thiểm điện ảm đạm, đi thẳng đến bên ngoài doanh địa.

Bùi Lăng huyền bào bồng bềnh, không nhanh không chậm theo ở phía sau.

Tốc độ của hai người đều rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua ổ bảo trùng điệp, rất nhiều vọng lâu, xuất hiện ở biên giới phương thiên địa này. Chẳng mấy chốc, "Dị Vô" dừng phi độn, đạp không mà đứng.

Trong hư không phía trước hắn ta không xa, một nhân tộc mặc áo nỉ màu ửng đỏ, đầu đội tạo sa đột nhiên đi ra, bên hông đeo kim ấn, toàn thân tản ra sự dao động không khác gì tiên trận, xem ra cùng một nhóm với tên nhân tộc theo "Cô Miểu" rời trận tiếp ứng một đám người Bùi Lăng, đều là tiên nhân trông coi trận nhãn tiên trận.

Tên nhân tộc mặc áo nỉ màu ửng đỏ này thấy "Dị Vô", lập tức khom người thi lễ: "Gặp qua Dị Vô đại nhân"

"Dị Vô" khẽ gật đầu, gọn gàng dứt khoát phân phó: "Mở đại trận"

Nhân tộc áo nỉ màu ửng đỏ không do dự chút nào, lúc này đánh ra một pháp quyết, kim ấn bên hông hắn ta nở rộ ánh sáng, kim quang ào ạt, soi sáng ra một cánh cửa ra vào trong hư không.

"Dị Vô" chuyển sang Bùi Lăng, nói: "Mời!"

Bùi Lăng gật đầu, bước vào trong cánh cửa.

Hai người một trước một sau thoát ra khỏi đại trận.

Vừa rời khỏi trận pháp, bọn họ đã ăn ý thu liễm khí tức quanh người, trong nháy mắt ẩn nấp ở phương thiên địa này.

Bên ngoài đại trận, trong tầm mắt đều là hoang vu.

Sa mạc trùng điệp, hùng tráng thê lương.

"Dị Vô" áo bào xám như sương, tiếp tục nhanh chóng chạy tới một phương hướng, Bùi Lăng đi theo phía sau.

Toà doanh địa nhân tộc này đã rất gần Kiến Mộc, ven đường không ngừng thấy tiên nhân dị tộc lui tới, hình dáng tướng mạo khác nhau, đều có khí tức hoàn mỹ, cao xa mờ mịt.

Nhưng "Dị Vô" chọn lựa đường đi cực kỳ ẩn nấp, trên đường đi lại không có bất kỳ một vị tiên nhân ngoại tộc nào phát hiện sự tồn tại của bọn họ.

Độn hành giây lát, Bùi Lăng dần phát hiện kiếp vẫn dày đặc phía trên bầu trời càng ngày càng mỏng manh.

Màu sắc tím xanh nhảy nhót trong mây cũng không ngừng thưa thớt, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Sắc trời trong vắt bắt đầu xuyên qua tầng mây như sa mỏng, chảy ra từ chỗ nhỏ yếu, từ trong khe hở như thủy ngân, lan ra cả vùng.

Thấy cảnh này, Bùi Lăng lập tức hiểu Kiến Mộc liên thông chư thiên vạn giới, có lẽ kiếp vẫn tới gần Kiến Mộc đã thông qua Kiến Mộc trở về vạn giới...

Lại phi độn chốc lát, hai người tới một đỉnh núi cao hiểm trở đột ngột mọc lên.

Ngọn núi này cao lớn dốc đứng, sườn núi nặng nề, cành lá dày đặc rủ xuống, tất cả do đống đá lung tung dựng lên, giữa kẽ hở có cỏ cây linh tinh sinh trưởng, màu sắc xanh đậm hàm chứa màu xám, trong núi đá lởm chởm lộ ra vẻ loang lổ.

Từng đống nham thạch có màu đỏ hồng, nhìn dưới sắc trời ảm đạm như vết máu hắt vẫy ra trên diện rộng rồi khô cạn, tràn đầy khí tức túc sát.

Dưới chân ngọn núi có tấm bia cao trăm trượng đứng sừng sững, không biết là ai khắc lên hai chữ "Tri Âm" ở trên đó.

Giữa núi non lồng lộng có đường hầm như tơ, uốn lượn quay quanh.

Đỉnh núi cao như màn, hoàn toàn cắt đứt kiếp vẫn vốn che khuất bầu trời.

Ở một bên Tri Âm Phong, kiếp vẫn mỏng manh uốn lượn quẩn quanh như bay phất phơ đầy trời, xua cũng không đi.

Ở một bên khác lại là trời trong xanh đung đưa, vạn dặm như tẩy, không có một tia một sợi mây mù nào.

Nơi xa, ánh tà dương mênh mông như vàng.

Mười vòng huy hoàng mặt trời nhuộm nửa bầu trời thành mây màu, đang chậm rãi rơi xuống phía dưới mặt đất.

"Dị Vô" dừng chân, nhìn qua Tri Âm Phong cao lớn trong mây trước mặt, khàn giọng nói: "Vị đại nhân kia đang ở trên đỉnh"

"Ngươi đi lên một mình là được!"

Bùi Lăng nhẹ gật đầu, nói: "Làm phiền tiền bối dẫn đường"

Bóng dáng "Dị Vô" lặng yên tán đi như giọt sương sáng sớm, biến mất không thấy gì nữa.

Bùi Lăng ngẩng đầu nhìn ngọn núi trước mặt, không do dự chút nào, cất bước lên đường núi uốn lượn.

Đường núi tinh tế uốn lượn, hai bên lộ ra núi đá đan xen với cỏ cây u ám, nham đỏ đầm đìa như máu, cành lá u ám dày đặc làm nổi bật lẫn nhau, hùng hồn lạnh lẽo, như chiến trường cổ đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, sát ý ngút trời.

Tri Âm Phong cực cao, nhưng hiện tại Bùi Lăng đã là cảnh giới Kim Tiên, chỉ tùy ý bước đi, trong chớp mắt đã đến đỉnh.

Đỉnh núi, mây khói quanh quẩn, gió mạnh phần phật.

1100 chữ