Từng tia từng sợi linh cơ thấm vào bên trong, Bùi Lăng không hề chậm trễ chút nào, tiếp tục đánh ra pháp quyết, thi triển (Vạn Trượng Hồng Trần, Úy Ngã Như Thiên).
Kiếp vân hội tụ trên trời cao, âm ảnh to lớn bao phủ toàn bộ Kiến Mộc, sấm sét vang dội, uy áp huy hoàng tản khắp thiên địa.
Rầm rầm rầm..
Lôi đình như thác nước, cuồn cuộn vô tận.
Hồng hoang.
Kình sóng vạn trượng, Thuỷ tinh cung yên tĩnh đứng sừng sững.
Đáy biển.
Bên cạnh cột trụ thanh đồng, Tự Hàn Ung váy áo tung bay, tản ra như sóng biển tới lui, càng làm nổi bật nhã thái nghiên tư, đoan trang uy nghiêm.
Lúc này, nàng cau hàng lông mày kẻ đen, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy mờ mịt, đang nhớ lại từng chuyện cũ đã từng vô cùng hoang đường...
Lúc ấy, chẳng những nàng dùng miệng, hơn nữa còn dùng chân...
Loại việc này căn bản không có khả năng xảy ra!
Nhưng nàng đã làm!
Hơn nữa, toàn bộ quá trình đều là nàng tự nguyện!
Thậm chí từ đầu tới đuôi tên nhân tộc kia không nói một câu!
Lúc đó, rốt cuộc nàng thế nào?
Thân là Long Hậu Long tộc, sao phóng túng hoang dâm như thế?
Không được!
Nhất định không thể để bất kỳ sự tồn tại nào biết chuyện này!
Nếu không, mặt mũi Long tộc, uy nghiêm Long tộc đều phải mang đi quét rác, trở thành trò cười của chư thiên vạn giới!
Kia là việc vài ngàn năm trước, cũng không biết tên nhân tộc kia còn sống hay không...
Lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Long Hậu lập tức kịp phản ứng, tên nhân tộc kia không phải người lần trước một mình xông vào Thủy tinh hành cung?
Tình huống lúc đó...
Nhân tộc này đánh tới cửa, yêu cầu Long tộc trả lại thê tử và hài tử của hắn.
Lúc đó nàng và tiểu công chúa "Yểu Nguyệt" bị Long Vương giam lỏng trong thâm cung, không cách nào gặp mặt nhân tộc này, chỉ có thể nghe tâm phúc cung nhân tự mình truyền lại đôi câu vài lời.
Nghe đồn Long Vương ngu ngốc vô đạo, ghen ghét nàng và nhân tộc này lưỡng tình tương duyệt, vì vậy không cho phép nhân tộc và nàng còn có "Yểu Nguyệt" một nhà đoàn viên, bày ra đủ loại cửa ải, cạm bẫy, gây khó khăn đủ đường...
Cũng may nhân tộc này hào hùng cái thế, cảm động rất nhiều Giao Long, Giao Nhân trong Long cung, âm thầm bôn tẩu, trợ giúp hắn lần lượt vượt qua cửa ải khó khăn...
Thậm chí nàng còn sinh trưởng nữ "Yểu Du" vì hắn, cũng không nghe theo Long Vương mê hoặc, toàn tâm toàn ý nhìn về phía nhân tộc thắng bại...
Nghĩ đi nghĩ lại, Tự Hàn Ung đột nhiên giật mình thấy không đúng.
Những hồi ức mà nàng vừa nhớ ra, thật sự là việc xảy ra trong lần trước tên nhân tộc kia một mình xông vào Thuỷ tinh cung Long tộc?
Có vẻ như chỗ nào đó có vấn đề?
Không phải phu quân Long Vương vẫn luôn ở thượng giới, chưa từng lâm trần sao? Sao có thể tự mình tọa trấn Thuỷ tinh cung, làm khó dễ nhân tộc này?
Phu quân không hạ giới, toàn bộ Thuỷ tinh cung có ai có thể giam lỏng đường đường một Long Hậu? Ngoài ra, "Tiềm Mang", "Yểu Du", "Yểu Nguyệt", nàng sinh ra ba đưa con nối dõi này, rốt cuộc là huyết mạch Long Vương? Hay là tên nhân tộc kia?
Tự Hàn Ung đột nhiên cảm thấy ký ức hơi mơ hồ, nàng không nhớ rõ "Tiềm Mang", "Yểu Du" còn có "Yểu Nguyệt" là huyết mạch Long Vương, hay là nàng và tên nhân tộc kia sinh ra...
Ngay lúc này...
Oanh! !
Một tiếng vang kinh thiên động địa, Đại Nhật chân hỏa cuồn cuộn như biển, cuồn cuộn rơi xuống từ trên trời cao.
Tạch tạch tạch... Tiếng cấm chế kịch liệt vỡ tan vang lên, sương trắng như sa dâng lên từng tầng.
Nước biển khó mà tính toán lập tức bốc hơi không còn!
Thuỷ tinh cung vốn khói sóng chen chúc, lập tức dâng lên vô số vân triện, cách trở nhiệt độ cao trước nay chưa từng có tới gần, cung điện óng ánh sáng long lanh chiết xạ ngàn vạn ánh sáng như muốn nóng cháy chảy xuôi, hoàn toàn hòa vào phương hải vực này!
Tám bóng dáng hình thể khổng lồ, lông vũ sáng chói như vàng ròng, mang theo khí tức chân hỏa dày đặc như mặt trời rơi gấp, ầm vang giáng lâm nơi ở hành cung Long tộc!
Ngay sau đó, tiếng gào thét tràn ngập tức giận vang vọng toàn bộ phương thiên địa này: "Thân không mảnh lông vũ, rắn xấu khó coi!"
"Giao Chu Hi còn có Đan Hi ra!"
"Chu Hi cũng tốt, Đan Hi cũng được, nếu bất kỳ ai trong số bọn họ rơi mất một sợi lông chim nào, chúng ta sẽ đốt sạch hang ổ toàn bộ Trường Trùng các ngươi! !!"
"Hiện tại chúng ta đã đốt đi rất nhiều sào huyệt rắn!"
"Trường Trùng tộc đáng chết, nhanh chóng đi ra chiến một trận với chúng ta!"
Từng tiếng nói tràn ngập bạo ngược, cuồng vọng, sát ý, không chút kiêng dè quanh quẩn giữa càn khôn, từng tia từng sợi ánh lửa vàng ròng như lưới tinh mịn từng tầng chụp xuống Thuỷ tinh cung.
Ánh sáng rực rỡ, hoành không vạn dặm, toàn bộ vùng hư không này đã rơi vào một mảnh nhiệt độ cao khó có thể tưởng tượng, dường như ngay cả hư không cũng bắt đầu thiêu đốt, hòa tan, vặn vẹo... Bên cạnh cột trụ thanh đồng, Tự Hàn Ung đột nhiên lấy lại tinh thần, còn lại tám đầu Đại Nhật Kim Ô!
Hiện tại là ban ngày, tám đầu Đại Nhật Kim Ô kia có thể tìm được nơi đây cũng không kỳ quái! Nghĩ tới đây, Tự Hàn Ung nhìn về phía Chu Hi trong cấm chế trước mặt.
1100 chữ