Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 3095: Huyết mạch của ai?




Nhìn tình cảnh này, Tự Hàn Ung ngẩn ngơ, chợt nhớ đến vòng mặt trời này đã có từ vài ngàn năm trước, lúc đó nàng một kết làm phu thê với một thiếu niên phàm nhân, khi hầu hạ tên thiếu niên phàm nhân kia, tên thiếu niên kia đã đút cho nàng...

Lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Long Hậu đột nhiên giật mình!

Kết làm phu thê với thiếu niên phàm nhân?

Hầu hạ thiếu niên phàm nhân?

Sao nàng lại làm loại chuyện này? !

Trong chốc lát Tự Hàn Ung nhíu chặt hàng lông mày kẻ đen, chẳng mấy chốc đã nhớ tới chi tiết lúc trước...

Lúc ấy nàng thích âm nhạc, lúc hạ giới lâm trần bị tiếng đàn của tên thiếu niên phàm nhân kia hấp dẫn, không chỉ hầu hạ tên thiếu niên phàm nhân kia, còn dùng miệng... Ngay lúc Long Hậu chìm vào hồi ức quá khứ, vòng mặt trời kia đã thản nhiên bay vào trong cấm chế, ánh sáng huy hoàng bao phủ toàn bộ thể xác Kim Ô, Chu Hi đã bị cấm chế trùng điệp trói buộc, không cách nào phản kháng hoàn toàn bị nuốt hết.

Thanh Khâu.

Đảo hoang trong hồ.

Lầu nhỏ.

Trong phòng, màn tơ tung bay như biển mây chập trùng, Bùi Lăng bào phục tán loạn, ngồi xếp bằng trên giường êm, đàn đặt ngang đầu gối, mười ngón gảy dây đàn, tiếng đàn róc rách như nước chảy phát ra từ trong lòng bàn tay của hắn.

Diệu âm lay động, truyền khắp toàn bộ Thanh Khâu.

Mỗi một góc trong sơn thủy đều có tiếng ca trong veo, vang lên xa xăm: "Tiên khanh trích thế gian, bất đạo tính dữ danh..."

"Tằng phàn thương thiên căn, phù túy lãm tinh hà.."

Trong tiếng ca du dương, một sợi vàng ròng rủ xuống từ đầu vai Bùi Lăng.

Tự Hàn Ung nghiêng mặt, lông mi dài run rẩy như cánh bướm nghỉ lại trong mưa gió.

Hai tay hoàn toàn trượt ra từ trong váy dài, màu da trơn bóng như oánh nhuận sáng ngời, xếp chồng lên như quỳnh chi đan xen, vòng quanh cổ Bùi Lăng, thể xác yểu điệu như đắp lên từ tuyết, mỹ ngọc không tì vết, không có chút khe hở nào nằm ở trên lưng Bùi Lăng.

Quần áo vạt áo có gót ngọc như cọng hành, lại như cành liễu buông xuống mặt nước trong ngày xuân, lúc gió mềm thổi qua lại nhẹ nhàng lay động, tản ra từng vòng gợn sóng kiều diễm trên mặt nước mềm mại.

Cũng như khuẩn rêu trong hồ duyên dáng yêu kiều giữa trời hè, có chim bay lướt qua, cánh hoa màu đỏ trắng bay lả tả, cũng tạo ra gợn sóng xanh ngọc, nếp uốn chập trùng trên mặt nước.

Bùi Lăng bị hệ thống điều khiển, tiếp tục chuyên tâm đàn tấu (Thanh Khâu khúc], thể xác lại như đám mây, như lập tức chìm vào một cái bọc cực kỳ mềm mại cũng cực kỳ thoải mái nào đó, sự niềm nở và khoái ý khó nói lên lời trùng điệp bốc lên.

Hắn cảm thấy đạo thể và thần hồn của mình đều đang leo lên trong tối tăm vô hạn.

Núi nối liền một tòa lại một tòa, sau đỉnh núi còn có đỉnh núi.

Khí cơ quanh người Bùi Lăng chầm chậm dâng lên, tu vi trong cơ thể như đại dương mênh mông sôi trào, lăn lộn không ngớt, chảy xiết gào thét.

Một trăm lẻ tư kiếp!

Đột nhiên, khí tức của hắn lại tăng trưởng.

Trong hư không sau lưng, một đạo thanh khí đột nhiên xuất hiện, bên trong có một vệt ánh sáng vô cùng hừng hực, như muốn đốt sạch chư thiên vạn giới, khí tượng hùng vĩ, huy hoàng!

Ngay sau đó, thanh khí lập tức thu hồi, chui vào trong cơ thể hắn.

"Leng keng! Hệ thống thành công góp nhặt một vòng mặt trời cho ngài."

"Leng keng! [Chi nhánh thăng tiên thứ nhất: Mười mặt trời giữa bầu trời] tiến độ: 20%...

Tiếng nhắc nhở quen thuộc của hệ thống đột nhiên vang lên bên tại Bùi Lăng.

Bùi Lăng lập tức khẽ giật mình, lại góp nhặt một vòng mặt trời?

20%?

Điều này...

Là thu thập thế nào?

Thu thập mặt trời ở đâu?

Trong lòng hắn thấy khó hiểu, chưa tiếp tục suy nghĩ, cành liễu rủ xuống mặt nước đột nhiên tăng nhanh tốc độ; chim bay lướt ngang hồ sen cũng như nhận lấy hoảng sợ... Cuồng phong mưa rào lay động vô số khói liễu, nước trong và gợn sóng trên mặt nước, gợn sóng có to có nhỏ như vô cùng vô tận; trăm tước sợ bay, khuẩn rêu đầy hồ thướt tha múa, hương thơm thanh khiết tản khắp, cánh hoa khó mà tính toán bay xuống như mưa, phấn hồng phấn trắng bay lả tả....

Một cảm giác thoải mái vô cùng mãnh liệt lập tức truyền khắp trên dưới cả người Bùi Lăng.

Hắn lập tức mừng rỡ, suy nghĩ trước đó cũng không có cách nào tiếp tục.

Tự Hàn Ung cũng hơi thở dốc, môi đỏ nhẹ há, thổ khí như lan đều phả vào trong tai Bùi Lăng.

Lầu nhỏ vắng vẻ, trang trí thanh nhã, còn sót lại đồ trang trí đỏ chót như ngọn đuốc, đốt lên cả lâu các.

Ý nhiệt liệt tràn ngập phương thiên địa này.

Tiếng đàn tranh tranh vẫn còn tiếp tục, nước chảy róc rách, có tiếng động thoải mái, tiếng sột soạt không ngớt. Khí tức quanh người Bùi Lăng cường thịnh vô song, như danh kiếm chầm chậm ra khỏi vỏ, ý mờ mịt, cao xa như hạt giống sắp nảy mầm, giấu kín ở sâu trong thể xác hắn đang ngo ngoe muốn động.

Bị hệ thống điều khiển, chẳng mấy chốc hắn lại thi triển [Quy Khứ Lai Hề).

Khí cơ biến ảo, số lượng đạo kiếp lại tăng lên một kiếp.

Từ một trăm lẻ tư kiếp, đạt đến một trăm lẻ năm kiếp!

Cảnh tượng trước mắt ầm vang biến ảo.

Cự mộc lồng lộng hiện ra trước mắt, tiên khí như núi mây biển sương gào thét tới, trong chớp mắt như sóng to gió lớn nuốt hết Bùi Lăng.

1060 chữ