Khí tức lạnh lẽo, tà ác, bạo ngược, hỗn loạn... Lập tức kiềm chế, ngay chớp mắt này toàn bộ bóng dáng của nàng trông vô cùng hoàn mỹ, hài hòa, không chút tỳ vết nào.
Ngay sau đó, đầu hồ hơi dập dờn hóa thành đầu thiếu nữ.
Tóc xanh như đêm rủ xuống, làm nổi bật da sáng trắng hơn tuyết, hình dáng của nàng hoàn toàn khác với Tế già nua mà Bùi Lăng đã từng thấy, lại không hề có ý già yếu mục nát của Tế lúc tuổi già, mặt mày lưu chuyển như cẩm tú sơn hà, ung dung nhã tú khó mà miêu tả.
Cung trang nền trắng nhàu kim trong sáng rực rỡ, cả người tiên cơ dạt dào, sinh ý bừng bừng phấn chấn như lúc cỏ cây sinh trưởng dồi dào, tản ra cảm giác bừng bừng sức sống, long lanh xinh tươi.
Nhìn qua hố sâu to lớn trước mặt, Tế lầm bầm lầu bầu nói: "Lại bắt đầu lại từ đầu...
Tiếng nói vừa ra, tất cả xung quanh vẫn tàn tạ không chịu nổi, năm tháng không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Tế khẽ nhíu mày, ngay lúc nghi ngờ pháp tắc bốn phía đột nhiên dao động, trật tự nhanh chóng tụ lại, hư không rung chuyển, trong nháy mắt phía trên hố to xuất hiện một bóng dáng nhân tộc.
Chính là Bùi Lăng!
Vừa nãy còn thương thế thảm không nỡ nhìn, lúc này toàn bộ biến mất không thấy gì nữa, trông hắn sinh cơ bừng bừng, khí cơ bành trướng, không khác gì vừa rồi.
Khuôn mặt tên nhân tộc này bình thản không gợn sóng, dường như tất cả chuyện vừa trải qua chỉ là mây trôi nước chảy, không đáng nhắc đến.
Nhìn thấy tình cảnh hoàn toàn ngoài dự đoán này, Tế lập tức khẽ giật mình, sau đó kịp phản ứng.
Bất tử bất diệt!
Tên nhân tộc này đã là một bộ phận của thiên đạo!
Không, không đúng!
Rõ ràng nhân tộc này còn chưa thành tiên!
Vẫn chỉ là Đại Thừa!
Đây là có chuyện gì?
Ngay lúc Tế vô cùng nghi ngờ, trong hư không bên cạnh Bùi Lăng đột nhiên xuất hiện hai bóng người giống hắn như đúc, đúng là phục khắc thể của hắn. Ngay sau đó, hình dạng và trang phục của hai tên phục khắc thể này nhanh chóng biến hóa.
Phục khắc thể bên trái hóa thành dáng vẻ "Không Mông" khí tức cũng chầm chậm hạ xuống, biến thành khí tượng tu vi tám mươi mốt kiếp; phục khắc thể bên phải thì biến thành dáng vẻ "Mặc Côi", khí tức hạ xuống càng thêm lợi hại, chỉ có tu vi bốn mươi chín kiếp.
Hai tên phục khắc thể vừa biến hóa hoàn tất, trong giếng "Quan Thiên" cách đó không xa lập tức xảy ra biến hóa.
Nước giếng chiếu ra bàn cờ đen trắng đan xen, phía trên bàn cờ một quân cờ đen và một quân cờ trắng đột nhiên dâng lên từ dưới giếng, bắn ra!
Lúc đến giữa không trung, đột nhiên dừng lại một chớp mắt, sau đó trực tiếp mục tiêu rõ ràng bắn nhanh như điện về phía hai cỗ phục khắc thể của Bùi Lăng.
Tế lập tức kịp phản ứng, lúc này không quan tâm tiếp tục diệt sát Bùi Lăng, mà hóa thành một tia sáng trắng bay về phía hai quân cờ, hai tay mở ra, một tay chụp vào cờ đen, một tay chụp vào cờ trắng.
Vèo vèo...
Tiếng xé gió vang lên, hai quân cờ lập tức xuyên qua lòng bàn tay trái phải của Tế, dường như hai bên không cùng một thời không, trông như lướt qua nhau, trên thực tế lại không có bất kỳ tiếp xúc gì.
Ngay sau đó, cờ trắng chui vào trong cơ thể phục khắc thể hóa thành "Không Mông", cờ đen thì chui vào trong cơ thể phục khắc thể hóa thành "Mặc Côi". Quân cờ vào người, khí tức của hai cỗ phục khắc thể lập tức xảy ra biến hóa.
Phục khắc thể hóa thành "Mặc Côi", toàn bộ thể xác nhanh chóng nặng nề, trong chớp mắt toát ra ý cổ xưa, tang thương, tối nghĩa dày đặc...
Phục khắc thể hóa thành "Không Mông" thì tràn đầy ý thần bí, khó lường, không biết, lại thêm vẻ tinh thần phấn chấn rõ ràng, dường như vạn sự vạn vật đều có khả năng...
Ngay sau đó, hai cỗ phục khắc thể tản ra khắp nơi như mây khói.
Bùi Lăng không nhúc nhích đứng đấy, khí tức nặng nề, cổ xưa, tang thương, tối nghĩa, cùng thần bí, khó lường, không biết, tinh thần phấn chấn... Đồng thời hiện ra ở trên người hắn.
Khí tức của hắn liên tục tăng lên, trong nháy mắt vượt qua đỉnh phong lúc trước.
Cảm nhận được khí tức cường đại trước nay chưa từng có, trong lòng Bùi Lăng đột nhiên ngộ ra hai quân cờ là hai loại pháp tắc thời gian.
Cờ đen là "Quá khứ"; Cờ trắng là "Tương lai"..
Trong lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Bùi Lăng bị hệ thống điều khiển lập tức vận chuyển tiên lực, nhanh chóng luyện hóa pháp tắc.
Khí tức của hắn dần lắng lại, nhưng loại trạng thái như tiên không phải tiên trong cơ thể lại trở nên càng thêm mãnh liệt, như đang ấp ủ cái gì đó...
Bùi Lăng chợt phát hiện, trong tầm mắt của mình vốn là đoạn năm tháng khó bề phân biệt, lộn xộn quái đản như một tòa mê cung to lớn.
Hiện tại hắn như từ chỗ cao quan sát xuống, thấy rõ ràng bên trong mê cung có lít nha lít nhít lối đi, uốn lượn xoay quanh, tản ra bốn phương tám hướng. Những thông đạo này có thể để hắn đi đến quá khứ còn xa xưa hơn, cũng có thể để hắn trở lại Thanh Khâu lúc trận chiến hồng hoang... Năm tháng ở trong mắt hắn như bóc một tầng mạng che mặt, như không còn thần bí như vậy.
Nhưng trong tối tăm hắn lại có trực giác vô cùng mãnh liệt, đạt được hai phần pháp tắc thời gian cực kỳ trân quý này, hắn đã hoàn toàn chìm sâu vào ván cờ!
Sau đó trong trận chiến hồng hoang, cho dù hắn leo lên Kiến Mộc cũng không thể trở về năm tháng bình thường ở Bàn Nhai giới hậu thế.
1113 chữ