Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 3066: Bất tử bất diệt! (2)




Phốc phốc phốc...

Giọng nói quen thuộc kia bình tĩnh nói, theo tiếng lưỡi dao lặp đi lặp lại xuyên thủng nhục thân, vừa đi vừa về quanh quẩn trong đình viện.

"Leng keng! Kiểm tra ra công kích ngoại giới, lần tu luyện này kết thúc ở đây. Cảm ơn ký chủ đã sử dụng hệ thống tu chân trí năng, một lần ủy thác, không lo phi thăng! Rất mong ngài chia sẻ đánh giá việc tu luyện, nếu hài lòng xin cho khen ngợi năm sao... "Leng keng! Chi nhánh thăng tiên thứ hai [Tranh đấu ván cờ] mở ra.."

"Leng keng! Hệ thống sắp bắt đầu bố cục cho ngài.."

Tiếng nhắc nhở của hệ thống bên không ngừng lặp lại trong đầu Bùi Lăng, huyết nhục bị lặp đi lặp lại xuyên thủng xé rách đau đớn, trải rộng toàn bộ thân thể Bùi Lăng.

Từ đầu đến cuối vẻ mặt Bùi Lăng bình thản, khuôn mặt không có chút thay đổi, như thứ đang bị ngược sát căn bản không phải thân thể của mình.

Phanh phanh phanh...

Tạch tạch tạch ken két...

Nhục thân bị lặp đi lặp lại nện gõ, tiếng xuyên thủng trộn lẫn tiếng xương cốt vỡ nát không ngừng vang lên. Mùi máu tanh tản khắp như thực chất.

Trên mặt đất vốn không dính bụi trần, lại bị màu sắc giáng đỏ thẩm thấu từng chút một.

Một sự tồn tại đầu hồ thân người một mình đứng trong đình viện, khí tức của nàng lạnh lẽo khó lường như vực sâu như núi, khí tức u ám, hỗn loạn, sa đọa, tà ác... Quanh quẩn trên người.

Cung trang mặc trên người vốn là nền trắng nhàu kim, đã sớm bị máu tươi của nhân tộc thẩm thấu, trên hai tay loang lổ vết máu, trong khe hở còn có vết máu trộn lẫn vụn thịt chậm rãi nhỏ xuống.

Trên mặt đất trước mặt nàng, Bùi Lăng huyền bào tàn tạ, máu thịt be bét, một vài xương cốt đứt gãy đâm xuyên qua nhục thân, trực tiếp đâm ra bên ngoài cơ thể, trong vết thương có cục máu đỏ sậm phun trào như là nội tạng vỡ vụn, cả người vô cùng thê thảm, gần như đã không nhìn ra hình người.

Lúc này, thương thế quanh người hắn đang lấy tốc độ cực nhanh khôi phục.

Mặc dù thương thế cực kỳ nặng nề, trông chật vật thê thảm nhưng trong thể xác ẩn chứa sinh cơ mãnh liệt, lại không thấy yếu bớt chút nào.

Thấy tên nhân tộc này đã mình đầy thương tích, máu tươi chảy xuôi đầy đình, lại vẫn không có dấu hiệu sắp chết, sự tồn tại đầu hồ thân người không hề cảm thấy bất ngờ.

Tên nhân tộc này chính là Đại Thừa trải qua [Thập Phương Huyền Nguyên Kiếp], mặc dù hắn chưa phải tiên nhưng bản chất sinh mệnh đã rất gần với tiên nhân chân chính!

Đừng nói hiện tại chỉ trông như thương thế cực kỳ nặng nề, chỉ cần đối phương còn giữ lại một tia huyết nhục, một tia hồn phách... Thậm chí trong phương thiên địa này tồn tại một sợi pháp tắc của đối phương, tên nhân tộc này cũng có thể sống lại một lần nữa!

Có thể nói, tên nhân tộc này cách bất tử bất diệt đúng nghĩa, chỉ như một tầng vách ngăn mỏng như giao tiêu! Cho dù hiện tại đối phương không hề có ý đánh trả, e rằng tiên nhân tầm thường cũng không thể tru diệt hắn! Nhưng đáng tiếc nàng không phải tiên nhân tầm thường!

Nàng là huyết mạch chính thống nhất Thanh Khâu Cửu Vĩ! Cũng là Kim Tiên duy nhất còn sống trong trận thiên kiếp phong tỏa toàn bộ Thanh Khâu kia!

Chỉ cần tên nhân tộc này chưa trở thành một bộ phận của thiên đạo, nàng có thể giết!

Suy nghĩ đến tận đây, cái miệng to như chậu máu phía trên đầu hồ đóng mở, tiếng nói quen thuộc lại vang vọng trong đình viện: "Nhân tộc Bùi Lăng, ta đã nói điều ngươi muốn biết cho ngươi"

"Hiện tại, ta sẽ chém giết ngươi ở đây!"

"Nhưng ngươi yên tâm!"

"Cũng như lời ta vừa nói, toàn bộ Thanh Khâu đều bị ván cờ ăn mòn "Chết ở đây sẽ tái diễn từng lần một trong quá khứ rối loạn, lần lượt trải qua năm tháng giống nhau"

"Lần này ngươi không lựa chọn cứu vớt Thanh Khâu, có lẽ lần sau có thể nghĩ rõ ràng"

"Lần sau không được, lại lần sau nữa...

"Cho đến khi ngươi hoàn thành sứ mệnh Thanh Khâu, cuối cùng sẽ làm trái thiên cương còn sống sót giống ta.."

Nói đến đây, sự tồn tại đầu hồ thân người lại không do dự, nàng đưa tay hung hăng khẽ về xuống Bùi Lăng Hồ hỏa chói mắt lập tức thiêu đốt trong lòng bàn tay của nàng, ngay sau đó một đoàn hồ hỏa này nhanh chóng tăng vọt, trong chớp mắt hóa thành một vòng mặt trời vi hình, gào thét đánh xuống Bùi Lăng.

Oanh! !

Hồ hỏa rào rạt hoàn toàn nuốt sống bóng dáng Bùi Lăng.

Ánh sáng to lớn ầm vang bộc phát, toàn bộ thần miếu đều chìm vào một mảnh ánh sáng trắng mênh mông, dường như vạn sự vạn vật đều tan rã, bốc hơi trong ánh sáng óng ánh vô ngần này, cuối cùng hóa thành hư ảo. Mặt đất run rẩy kịch liệt, thiên sơn vạn thủy, vô số cỏ cây như có nhận thấy, nhao nhao lay động cành lá, lá rụng bay lả tả, ý túc sát tản khắp bát hoang.

Trong giây lát, ánh sáng trắng nhạt đi, lộ ra dáng vẻ thần miếu.

Trong trùng điệp lá rụng, trước đó "Phục Cùng" và "Tử Tắc" toàn lực ra tay cũng không có thể để lại bất kỳ dấu vết gì trên mặt đất, lúc này bị nổ ra một cái hố sâu to lớn.

Trong hố bụi mù bay lả tả, có nham tương ào ạt tuôn ra.

Đáy hố đang hội tụ nham tương, lại không có bất kỳ khí tức sinh mệnh gì khác.

Dường như tất cả đều hoàn toàn trở nên yên ắng.

Sự tồn tại đầu hồ thân người nhàn nhạt nhìn qua tình cảnh này, toàn bộ thể xác lặng yên biến hóa.

1112 chữ