Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 3059: Người gõ cửa




Trong lúc huyền bào phần phật, khí tức của "Hồn Nghi" càng ngày càng cường thịnh.

Hai người đứng bên giếng cổ, một đứng một ngồi đưa lưng về phía cánh cửa tiến vào đình viện.

Thời gian từ từ trôi qua.

Đột nhiên...

Két két!

Cửa lớn như bị lực lượng gì đó đẩy ra, ngay sau đó một giọng nói như đã từng quen biết ung dung truyền đến: "Tiên khanh trích thế gian, bất đạo tính dữ danh... tằng phàn thương thiên căn, phù túy lãm tinh hà... Vừa nghe thấy giọng nói này, trong lòng Bùi Lăng lập tức hơi động, là người đã gõ cửa trước đó! Lúc ấy hắn, "Hồn Nghi", "Không Mông" và "Mặc Côi" được Phong Nhung sắp xếp ở lại trong một tòa tiểu lâu trên đảo hoang giữa hồ lớn Thanh Khâu, lúc bốn người đang nói chuyện trong lâu, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau đó ngoài cửa truyền đến hai câu cuối cùng của [Thanh Khâu khúc .

1Lúc bọn họ rời khỏi phòng, vị gõ cửa và nói chuyện kia đã sớm không ở ngoài cửa.

Sau đó, bọn họ phát hiện mình bị nhốt trong quá khứ đã trôi qua... Trong năm tháng "Yếm Khư" tiên tôn làm thí nghiệm với Cửu Vĩ Hồ tộc, nhưng vẫn không nhìn thấy sự tồn tại kia.

Hiện tại giọng nói này hơi quen tai, chính là vị kia!

Đối phương lại vẫn trốn kín trong năm tháng Thanh Khâu!

Bộp... Bộp... Bộp... Tiếng bước chân rất nhỏ từ xa đến gần, chậm rãi xuyên qua đình viện rộng lớn, không ngừng tới gần Bùi Lăng và "Hồn Nghi".

"... Bằng tú sáp danh kiếm, nhậm đó phệ lang tiêm... Minh mang du bát cực, vô tượng cảm hi di.."

"Vô vật vi ngã ngu, khấu hồ tự cao ca.." Nghe (Thanh Khâu khúc] uyển chuyển du dương phía sau, ngay cả "Hồn Nghỉ" đang điều tức khôi phục, vẻ mặt cũng dần biến ảo, khi thì dõng dạc, khi thì than thở phiền muộn... Cảm xúc của thể xác tinh thần đều bị từ khúc lay động, một cái nhăn mày một nụ cười thuận theo thay đổi.

Bùi Lăng bị hệ thống điều khiển vẫn không nhúc nhích đứng đấy, dường như không nghe được tiếng ca khiến chúng sinh đều say mê, tâm trạng dao động theo, không hề chịu ảnh hưởng bởi (Thanh Khâu khúc .

1Chỉ có điều, hắn lại không vui vẻ nổi.

Trước đó vị thiếu nữ Cửu Vĩ kia hát (Thanh Khâu khúc] này, ngoại trừ hắn ra, "Hồn Nghi", "Không Mông"

"Mặc Côi", "Tử Tắc", "Phục Cùng" đều trúng chiêu Đó chỉ là hành động vô tình của thiếu nữ Cửu Vĩ kia, tu vi cũng chỉ là chính tiên tiên lại.

Nhưng bây giờ vị xuất hiện phía sau có thể giấu giếm được cảm giác của hắn, thực lực tu vi chắc chắn ở trên hắn!

Càng quan trọng hơn là, hắn bị hệ thống điều khiển, lập tức có thể thắng được trận luận đạo "quá khứ và tương lai" này.

Lúc này đối phương xuất hiện, hiển nhiên kẻ đến không tốt lành!

Bộp...

Tiếng bước chân nhỏ bé dừng lại sau lưng Bùi Lăng.

"... Thanh ca xuy nguyệt minh, phi bội hoàn dao kinh!"

Hát hết một khúc, giọng nói như đã từng quen biết kia rất nhu hòa nói: "Nhân tộc, đêm nay.."

"Ta cho ngươi một chút tiếp đón đặc biệt..."

Tiếp đón đặc biệt? !

Trong lòng Bùi Lăng lập tức giật mình, kịp phản ứng người tới là Tế!

Không phải "Tế" của năm tháng này, mà là "Tế" trong thời không trận chiến hồng hoang, chủ nhân Thanh Khâu đi vào cấp độ Kim Tiên!

Cái gọi là "tiếp đón đặc biệt ", chính là lúc ấy bọn họ mới gặp Tế, "Hồn Nghi" đã bí mật truyền âm yêu cầu sự tiếp đón này cho hắn!

Lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Bùi Lăng đã thấy một đôi tay tinh tế trắng nõn như tuyết đầu mùa đúc thành, oánh nhuận sáng ngời đưa ra từ hai bên thắt lưng của hắn, hương thơm nhàn nhạt, ôm chặt hắn từ sau lưng Đôi cánh tay này nhỏ yếu non mềm như mầm liễu mới mọc ra trong ngày xuân, lại như mỹ ngọc không tì vết trải qua sự điêu khắc của người tài ba bậc nhất.

Mặc dù chưa từng thấy hình dáng tướng mạo của chủ nhân, nhưng chỉ dựa vào đôi cánh tay này đã có thể tưởng tượng nàng có phong tình ngọc mềm tiêu nhu, tiên tư dật mạo. Cảm giác mềm mại như nước truyền đến từ sau lưng Bùi Lăng.

Cứ như là gió xuân ấm áp luẩn quẩn không đi, lại như mặt trời mới mọc chiếu xuống suối nước triền miên róc rách, trong chốc lát Bùi Lăng như ở trong đám mây, một bước nông một bước sâu, không biết đi về nơi đâu, không biết đến từ nơi nào, cảm giác thoải mái khó mà hình dung, chỉ cảm thấy bồng bềnh như khói tung bay. Nhưng thể xác hắn vẫn trong hệ thống uỷ thác, không có bất kỳ phản ứng gì.

Thấy hệ thống uỷ thác không bị cắt ngang, hơn nữa cũng không có bất kỳ tiếng nhắc nhở gì vang lên, Bùi Lăng lập tức hiểu rõ, đôi cánh tay ôm lấy mình, còn có cảm giác truyền đến từ sau lưng đều là huyễn cảnh có thể lấy giả làm thật!

Cực kỳ tốt!

Chỉ cần là huyễn cảnh, sẽ không đả thương được trạng thái hiện tại của hắn...

Nghĩ tới đây, trong lòng Bùi Lăng lạnh nhạt.

Hắn bị hệ thống điều khiển vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh đứng đấy.

Bên cạnh hắn, vẻ mặt "Hồn Nghi" mờ mịt, lại vẫn đắm chìm trong tiên khúc vô cùng mỹ diệu, thấm vào phế phủ người ta kia.

Lúc này, hai cánh tay ôm lấy Bùi Lăng dịch lên ngực hắn từng chút một.

Ngón tay nhỏ nhắn như măng, đầu ngón tay có màu hồng nhàn nhạt, như hoa mai lặng yên nở rộ trên đất tuyết, lại như son phấn thấm vào dương chi ngọc, nhặt như hoa lan, non như ôn nhu... Chẳng mấy chốc, mười ngón tay khéo léo cởi dây thắt lưng của Bùi Lăng.

1105 chữ