Trong núi rừng trống trải, ba bóng dáng yên tĩnh đứng đó.
Làn váy dài của thiếu nữ Cửu Vĩ bồng bềnh, tiếng nói trong veo: "Thế nhưng, nếu gặp được chiếc giếng kia.."
"Tuyệt đối không nên nhìn vào trong giếng!"
Nghe vậy, "Tử Tắc" và "Phục Cùng" lập tức nhướn mày.
Khí tức của giếng nước kia rất cổ xưa, bọn họ đã nhìn vào bên trong!
Lúc mới đầu, bọn họ chỉ thấy được cái bóng của mình ở trong giếng; sau đó bọn họ thuận miệng nhắc tới "Không Mông" và "Mặc Côi", kết quả cái bóng trong giếng lập tức biến ảo, trong chớp mắt đã hóa thành cảnh tượng bên "Không Mông" và "Mặc Côi".
Sau đó, bọn họ lại nhắc đến Bùi Lăng.
Cái bóng trong giếng lại hóa thành một bàn cờ đen trắng đan xen.
Chiếc giếng cổ kia thật sự rất cổ quái! Nhưng cho đến tận nay, ngoại trừ có thể thấy một vài tình cảnh của những người khác, cũng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho bọn họ...
Ngay lúc hai người tập trung vắt óc suy nghĩ, thiếu nữ Cửu Vĩ đột nhiên thay đổi sắc mặt, thật nhanh nói: "Sau khi tên nhân tộc kia tiến vào khu vực cấm chế tộc ta, đại chiến một trận với phụ thân ta!"
"Mặc dù đã vặn hỏi đủ kiểu, tên nhân tộc kia không đạt được manh mối gì có tác dụng với hắn, nhưng hắn lòng dạ tốt bụng, tính tình bình thản, không thích giết chóc, đã trực tiếp rời đi không ra tay với tộc ta.
"Thế nhưng, ngay lúc này...
"Thiên kiếp hạ xuống, thiên uy cuồn cuộn nuốt hết toàn bộ Thanh Khâu!"
"Tộc ta đau khổ chống đỡ cấm chế, cuối cùng không thể ngăn cản, tất cả cấm chế sụp đổ, Thanh Khâu Cửu Vĩ Hồ tộc còn lại đều bị thiên kiếp diệt sát ngay tại chỗ!"
"Chỉ có ta.."
"Vẫn đi theo bên cạnh tên nhân tộc kia, được tên nhân tộc kia che chở, thuận lợi vượt qua thiên kiếp"
"Thanh Khâu bị phá hủy, thiên kiếp không có mục tiêu lặng yên tán đi"
"Không có thiên kiếp phong tỏa, tên nhân tộc kia cũng không bị ngăn cản, cuối cùng thuận lợi rời khỏi Thanh Khâu.."
Nói xong, thiếu nữ Cửu Vĩ lập tức nhíu chặt hàng lông mày kẻ đen, đã chậm một bước!
Thanh Khâu.
Khu vực cấm chế Hồ tộc.
Gió núi lạnh thấu xương, cỏ dài rủ xuống.
Từng Cửu Vĩ Hồ nặng nề mê man, lúc da lông tuyết trắng lay động như tuyết đọng loang lổ.
Dưới vách núi đổ nát, thể xác Quánh khổng lồ ngồi đó như núi, bên cạnh hắn ta là một thiếu nữ nhỏ yếu động lòng người khép tay áo đứng đó, tay áo bồng bềnh.
Giữa không trung, Bùi Lăng đạp không mà đứng, xung quanh có "Hồn Nghi" và hóa thân Mạc Lễ Lan chen chúc.
Đôi bên cách không giằng co, ánh mắt Quánh như điện nhìn qua Bùi Lăng, tiếng nói trầm thấp hỏi: "Nhân tộc, ngươi muốn thành tiên!"
Lúc nói chuyện, khí tức của hắn ta như từ đứng im lập tức hóa thành sôi trào.
Một luồng lực lượng cường đại vô song chầm chậm dâng lên.
Khí tức khiến chúng sinh hoảng sợ bắn thẳng vào mây xanh, nhét đầy càn khôn. Sắc mặt Bùi Lăng lập tức trở nên vô cùng nghiêm nghị, hắn vẫn không trả lời, "Hồn Nghi" bên cạnh đã khinh thường cười lạnh lên tiếng: "Chỉ là huyễn cảnh, cái gọi là chư thiên vạn giới, chúng sinh vạn vật đều là hư ảo!"
"Bùi tiên để vẫn luôn là Tiên Đế "Chỉ có điều vì rèn luyện đạo tâm, thần hồn lâm trần, thể xác lịch luyện ở trong phương huyễn cảnh này, tu vi thấp chút mà thôi"
"Huyễn cảnh tiên nhân hư vô mờ mịt, có gì để nghĩ?" Quánh không để ý đến "Hồn Nghi", ánh mắt cần không hề chớp nhìn về phía Bùi Lăng.
Ánh mắt Bùi Lăng yên tĩnh, hóa thân Mạc Lễ Lan bên cạnh hắn lập tức ngẩng đầu, ánh mắt như kiếm lạnh lùng khóa chặt Tề.
Chỉ cần Quánh có chút hành động khác lạ, sẽ lập tức đánh ra một kích lôi đình với nữ nhi của hắn ta!
Bùi Lăng và Quánh nhìn nhau, tiếng nói bình thản không gợn sóng: "Nơi này không có Kiến Mộc, thành tiên như thế nào?"
Quánh lập tức nói: "Kiến Mộc là tiên thê liên thông phương giới vực này với chư thiên thượng giới"
"Đây là một con đường lên trời tương truyền từ xưa, chúng sinh đều biết"
"Nhưng lại không phải duy nhất!"
"Còn có một con đường, không chỉ có thể kết nối vào giới chư thiên, càng có thể nối thẳng lên thiên đạo!"
"Con đường này tồn tại vĩnh hằng, bất hủ bất phôi, bất diệt bất động"
"Hắn không chỉ đơn thuần là đường tắt lên trời"
"Chư thiên vạn giới, trật tự hỗn độn, sinh tử luân hồi... Tất cả đều không thể rời khỏi con đường này!"
"Con đường này, gọi là... Dòng sông năm tháng!"
Dòng sông năm tháng... Trong lòng Bùi Lăng lập tức vô cùng cảnh giác.
Hắn âm thầm đánh giá xung quanh, chợt phát hiện toàn bộ khu vực cấm chế, thung lũng rộng lớn, không biết đã rơi vào một mảnh đứng im từ lúc nào.
Cỏ mọc giữ nguyên dáng vẻ chập chờn; dòng suối cũng đang hiện ra gợn sóng và bọt nước; từng Cửu Vĩ Hồ phủ phục ngủ say, da lông phong nhung như sẽ tiếp tục bồng bềnh ngay sau đó; lúc Tế khép tay áo đứng thẳng, váy dài nhanh nhẹn muốn bay, như có thể giang hai cánh bay lên bất cứ lúc nào; "Hồn Nghi" áo đậm phần phật, từng sợi tóc sương giá rủ xuống bên hông, dường như sắp quay cuồng... Tất cả đều như dừng lại, ngưng kết thành bức tranh, như pho tượng, rơi vào sự dừng lại tuyệt đối, không có bất kỳ động tác gì. Thậm chí hóa thân Mạc Lễ Lan cũng giữ nguyên hành động đạp không mà đứng, trong phương thiên địa này chỉ có bản thể Bùi Lăng còn có thể động đậy!
Bùi Lăng khẽ nhíu mày, lập tức đưa tay nắm chặt bàn tay Mạc Lễ Lan.
1078 chữ