Trưởng lão Phi Lô phong thờ ơ lạnh nhạt, lúc này chậm rãi tiếp lời: "Phi Lô phong ta cũng thế."
Bùi Lăng không ngờ hai phong này lại chịu nhún nhường như thế, không nhịn được mỉm cười, khẽ gật đầu: "Nếu ta vẫn còn sức, tất nhiên có thể."
Dù sao, nếu có chuyện gì, hắn cũng không thể đi mạo hiểm vì Tần Khánh và Thẩm Già.
"Đa tạ Bùi sư huynh!" Có câu nói này, hai người Tần Khánh và Thẩm Già cũng yên lòng, mặc dù ngày đó bọn họ không tận mắt nhìn thấy, nhưng sau đó trưởng lão ở ngọn núi của mình tận tâm chỉ bảo về sự cường đại của Bùi Lăng.
Nếu là lúc bình thường, nghe nói Hòe m phong hạng chót có một vị thiên kiêu từ trên trời rơi xuống, kinh tài tuyệt diễm, thực lực cực cao, có lẽ trong lòng còn căm ghét.
Nhưng bây giờ Thi Đấu Ngoại Môn sắp đến, thi đấu không phải là tuyển chọn, vì cân nhắc tương lai của bản vực, sẽ khống chế thương vong. Thi Đấu Ngoại Môn mười năm một lần, vốn là muốn chọn ra máu mới thật sự có thể lọt vào mắt Thánh tông, cho nên xưa nay không quan tâm quá trình tàn khốc, chỉ cầu có thể rèn luyện ra viên ngọc thô đáng mài giũa nhất.
Liên quan đến tính mạng bản thân, hai người đâu còn tâm trạng ghen ghét, ước gì thiên kiêu vực mình càng mạnh càng tốt, ước gì nhanh chóng ôm được bắp đùi thiên kiêu vực mình.
Ngay lập tức, Tần Khánh dẫn đầu cầm lấy ấm trà bên cạnh, rót một chén trà cho Bùi Lăng, ân cần nói: "Bùi sư huynh, mời uống trà."
Thẩm Già chậm một bước khẽ nhíu mày, nhưng lập tức thấy linh quả bánh ngọt cách đó không xa, vận khởi linh lực, nhanh chóng điêu khắc mấy viên linh quả thành một đĩa điểm tâm cảnh đẹp ý vui, hai tay bưng tới, rất cung kính nói: "Bùi sư huynh, mời sử dụng linh quả."
Tần Khánh và Thẩm Già đều bỏ hết dáng vẻ kiêu ngạo của ngoại môn thiên kiêu, đứng một trái một phải cẩn thận hầu hạ một lát như nô bộc, trên chủ tọa đột nhiên dâng lên một luồng sương mù đỏ đen giao thoa.
Các trưởng lão thấy thế vội vàng đứng dậy hành lễ: "Gặp qua Vực Chủ!"
Bùi Lăng, Tần Khánh và Thẩm Già cũng khom người ân cần thăm hỏi.
Sương mù đột nhiên tụ lại, ở đó xuất hiện một nam tử trẻ trung mặc huyết bào.
Nam tử này tóc dài rối tung, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng miệng vuông, trong đôi mắt ẩn chưa huyết quang, một bộ huyết bào thuần một màu không hoa văn, lại như có vật sống không ngừng nhúc nhích ở trong đó.
Khí tức thâm trầm như vực sâu như biển, khiến người ra không dám nhìn thẳng.
Sau khi hắn ta xuất hiện, trước tiên khẽ gật đầu với ba tên trưởng lão, nói: "Hai vị trí còn trống để Công Trị Ngôn ở Nhược Tú phong và Triệu Thiên Lại ở Huyết Triều phong đến dự bị."
Ba tên trưởng lão vội vàng xưng phải, thi triển thủ đoạn thông báo cho trưởng lão của hai phong này, nhanh chóng dẫn người đến đây.
Mạc Chấn Y chợt nhìn về phía Bùi Lăng, nói: "Ngươi qua đây, đứng bên cạnh ta, tiếp theo trừ khi ta chính miệng phân phó, nếu không hôm nay không được rời khỏi bên cạnh ta."
Bùi Lăng không dám thất lễ: "Vâng."
Hắn nhanh chóng rời khỏi bên cạnh Lý Bình đứng hầu cách Mạc Chấn Y không xa, lại đợi một lát, trưởng lão và đệ tử của Nhược Tú phong cùng Huyết Triều phong lần lượt chạy tới, sau khi hành lễ với Vực Chủ, còn chưa kịp hỏi thăm, Mạc Chấn Y đã vung ống tay áo một cái.
Cảnh vật trước mặt tất cả mọi người trở nên hoảng hốt, đến khi tỉnh táo lại đã xuất hiện trong một thủy tạ!
Thủy tạ này thềm ngọc rào hoa, đầu đinh lân lân, xây dựng rất lộng lẫy.
Bên trong bày biện trang nhã, trên kỷ trà cao cao còn xếp đặt rất nhiều hoa cỏ quý hiếm, chỉ là thứ khiến người ta chú ý nhất lại không phải bên trong thủy tạ, mà là bên ngoài thủy tạ có một mặt nước trơn nhẵn như gương.
Mặt nước kia không có chút gợn sóng nào, thoạt nhìn lại như nguyên một miếng lưu ly sáng long lanh, trong veo thấy đáy, dưới đáy là từng dị thú dáng vẻ Cầu Long, chậm rãi qua lại giữa rất nhiều thủy thảo hình thù kỳ quái.
Xung quanh có rất nhiều thủy tạ giống hệt như vậy, cách một khoảng lại có một tòa, lúc này có một vài thủy tạ, rèm châu nửa cuốn lên, bên trong có bóng người lay động, lại đã có người tới trước.
Phát hiện đám người Nam Vực đã đến, trong một tòa thủy tạ phía đông đột nhiên bộc phát ra sát cơ cực kỳ mãnh liệt, có tu sĩ nổi giận gầm lên một tiếng: "Mạc Chấn Y! Trả mạng cho đệ tử vực ta!!!"
Còn chưa nói hết câu, một quỷ thủ to lớn xanh trắng giao nhau đột nhiên xuất hiện giữa không trung, xen lẫn từng cơn gió tanh, hung hăng vỗ vào thủy tạ của một đoàn người Nam Vực!
Gió tanh đập vào mặt, trong đầu đám ngoại môn đệ tử ở thủy tạ đều choáng váng.
Mạc Chấn Y thấy thế sắc mặt trầm xuống, ống tay áo nhẹ vung lên, toàn bộ thủy tạ đột nhiên cuốn lên một cơn gió lớn, thổi rèm châu treo xung quanh lắc lư dữ dội, nhưng góc áo đám người Bùi Lăng lại không hề bay lên, trong khoảnh khắc đã càn quét tất cả cơn gió tanh mùi vị khác thường không còn!
Cùng lúc đó, trên khoảng không của thủy tạ phe mình cũng xuất hiện một bàn tay lớn màu đỏ đậm, một phát bắt được quỷ thủ mà đối phương đánh tới, hung hăng bóp.
Chỉ nghe một tiếng rít chói tai, hai bàn tay đồng thời tiêu tán.
Mạc Chấn Y nhìn thủy tạ phía đông, giọng điệu âm u lạnh lùng: "Đạt Hề Toản, ngươi nổi điên cái gì?"