Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 2925: Nhiệm vụ hộ tống (4)




Nhìn thấy tình cảnh này, "Không Mông" lập tức hiểu ý trong lời nói vừa rồi của lão giả áo gai.

Hiện tại chưa tới ban ngày, trên người nàng còn có Nhân Vương ban thưởng quan, tu vi khí tức hoàn mỹ không một tì vết như "Tiên", tất nhiên không chịu ảnh hưởng nơi đây.

Chỉ có điều, ngoại trừ nàng và những Đại Thừa tám mươi mốt kiếp kia, những người phàm tục kia không có chút tu vi nào, nếu không có mặt nạ, chỉ sợ một người cũng không sống được!

Ngoài ra, nơi này... Rất giống Vĩnh Dạ hoang mạc ở Bàn Nhai giới hậu thế.

Lúc đang suy nghĩ, Cự cầm đầu mở miệng hỏi: "Không Mông, lần này thảo phạt U Minh, tình hình chiến đấu như thế nào?"

Nghe vậy, nhân tộc khác nhao nhao nhìn về phía "Không Mông"

Trong bóng tối bọn họ nhìn không rõ, nhưng vẻ trông mong trong mắt dày đặc như thực chất.

"Không Mông" ngắn gọn nói: "Ứng Thanh Quyệt, Khốc Quyệt, Tiếu Quyệt, Phệ Tâm Quyệt, Thuyết Mộng Quyệt... Năm Quyệt này đều đã đền tội"

"Trong đó tiên chức Ứng Thanh Quyệt và Phệ Tâm Quyệt đã bị nhân tộc ta đoạt được"

"Tuy Quyệt khác còn sót lại, nhưng đều đại thương nguyên khí, trong thời gian ngắn cũng không còn cách nào tiếp tục hãm hại nhân tộc ta"

"Tốt! !!" Tiếng nói vừa dứt, trong đám người lập tức bộc phát từng tràng lớn tiếng khen hay.

Tất cả nhân tộc không còn vẻ ủ dột trước đó, đều vô cùng kích động thảo luận: "Khốc Quyệt đền tội, mẹ ta sinh ra đệ đệ muội muội trong bụng, đều có thể còn sống sót!"

"Tiếu Quyệt đền tội, sau này chẳng phải lão tử muốn cười thì cười sao? Ha ha ha ha ha.."

"Còn có Thuyết Mộng Quyệt... Tà ma đáng chết này... Ta có một huynh trưởng, cũng vì lúc ngủ giật ra vải đóng kín, không biết nói chuyện hoang đường gì, bị Thuyết Mộng Quyệt làm hại...

"Ta vẫn hận nhất là Phệ Tâm Quyệt! Ta có đồng bạn, phụ mẫu người nhà của hắn đều bị Đọa Tiên giết chết, vì báo thù rửa hận, thuở nhỏ hắn khắc khổ luyện công, rõ ràng... Rõ ràng đã là Đại Thừa, lại chết vì Phệ Tâm Quyệt... Đến chết cũng không giết được Đọa Tiên hại chết cả nhà hắn... "Ha ha ha ha ha.. Ứng Thanh Quyệt... Ứng Thanh Quyệt... Cuối cùng đã chết! !! Ta thật hận! !!"

"Lúc trước ta trẻ người non dạ, ngã một phát trong đất, không dám khóc lại kêu một tiếng nương, muốn nàng ôm ta, nàng cũng sốt ruột thương con, lập tức trả lời, ai biết.."

Tiếng khóc, tiếng cười, tiếng chửi mắng thoải mái, nghiến răng nghiến lợi phát tiết... Bóng tối ủ dột như cũng tránh lui.

Trong giây lát, Cự trầm giọng mở miệng: "Tốt! Năm Quyệt đền tội, Quyệt khác còn sót lại"

"Tà ma giết hại tộc ta vô số năm tháng, món nợ máu này, không phải đuổi tận giết tuyệt thì không thể trả được!"

"Nếu các ngươi còn muốn đích thân báo thù rửa hận cho người thân, cho đồng bạn, cho tộc quần, thì nhanh chóng kiềm chế tâm thần, đừng mê đảo trong hỗn độn!"

"Từ giờ trở đi nghe ta chỉ huy"

"Ta và Lược đi phía trước, Thất, ngươi và Tiêu Khiếp bọc hậu, những người khác hộ vệ trái phải... Nhớ kỹ, định phải bảo vệ cẩn thận phàm nhân!"

"Phàm nhân xếp hàng dựa theo già yếu."

"Hài tử ở giữa, thanh niên trai tráng thứ hai, lão giả, kẻ yếu nhất đi trước"

"Tất cả lấy tộc quần làm trọng!"

Những lúc thế này, nhân tộc đã sớm thành thói quen đối mặt với sinh tử tùy thời tùy chỗ, chiến trận chỉ đạo đều có truyền thụ.

Nghe vậy, không cần chỉ điểm kỹ càng, nhanh chóng xếp hàng hoàn tất dựa theo ý Cự.

Cự nhanh chóng kiểm tra một lượt, xác nhận không sai, khẽ gật đầu: "Thời gian cấp bách, lập tức xuất phát!" Đám người đáp: "Vâng!"

Chẳng mấy chốc, đội ngũ được Cự dẫn đầu, bước về phía trước.

"Không Mông" cùng mấy Đại Thừa canh giữ ở cánh trái đội ngũ, kim giáp chiếu sáng rạng rỡ theo động tác, chiết xạ lấm ta lấm tấm ánh sáng trong bóng tối, quanh người nàng có tiên lực phồng lên, đề phòng quanh mình. Sau khi đi một đoạn đường, tất cả như thường, bầu không khí khắc nghiệt lập tức thả lỏng.

Phàm nhân đi ở giữa đội ngũ không nhịn được tốp năm tốp ba, nhỏ giọng bàn bạc: "Khu bá, sao ngươi cũng tới?"

"Ta tuổi đã tám mươi có ba, không thể sinh dục dòng dõi cho tộc quần, gần đây choáng đầu hoa mắt, cũng không cách nào lại chế tác giáp trụ cho tộc quần... Càng nghĩ, không bằng đánh cược một lần. Nếu thành công, cũng có thể tiếp tục dốc sức vì tộc ta; nếu không thành công... Cũng không tổn thất gì"

Trong đội ngũ, một lão giả đi phía ngoài cùng tóc trắng vuốt râu dài, cười ha hả giải thích, "Phụ mẫu ta đều là huyết thực do ngoại tộc nuôi dưỡng, không biết đã táng thân trong bụng Đọa Tiên nào.

"Chỉ có ta được nhân tộc cứu trở về, dạy chữ, khai hóa làm người, lại che chở ta mấy chục năm tháng yên ổn"

"Đáng tiếc ta căn cốt không tốt, nếu không cũng không cần kéo dài tới hiện tại, không còn gì khác đền đáp tộc quần, mới đi đến con đường này.."

Phàm nhân còn lại nghe vậy, đều như có điều suy nghĩ.

Khu bá nhìn nhi đồng búi tóc rủ xuống đi ở giữa đội ngũ, cũng hơi khó hiểu: "Tiểu Quả, Tiểu Thổ, sao hai người các ngươi cũng tới? Không phải nói, còn khoảng hai năm nữa?"

Nữ đồng gọi là "Tiểu Quả" khẽ nói: "Thôn trưởng bá bá nói với nương ta, có Đọa Tiên rất hung dữ rất lớn hạ giới, hiện tại cả làng đều có khả năng bại lộ... So với việc để chúng ta chờ đến tuổi tác thích hợp nhất, không bằng đi sớm một chút... Chẳng may có biến.."

"Vậy à.." Khu bá như có điều suy nghĩ, thở dài, không nói gì.

1117 chữ