Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía phục khắc thể Bùi Lăng.
Lúc này khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, ngực như muốn chạm vào nhau.
Phục khắc thể Bùi Lăng không có bất kỳ phản ứng gì, mắt xanh thật sâu nhìn thẳng về phía trước, dường như căn bản không nhìn thấy Cửu Vĩ.
Cửu Vĩ hơi ngạc nhiên, nhân tộc này lại không bị thiên phú mị hoặc của nàng ảnh hưởng? Nhưng nàng nhanh chóng kịp phản ứng, đây không phải bản thể của vị nhân tộc kia, chỉ là một đạo pháp tắc!
Bản thể chưa hiện, chỉ dựa vào một đạo pháp tắc đã có thể diệt sát tiên nhân... Mặc dù chỉ là một tán tiên không có chức, nhưng thực lực nhân tộc này cũng không thể coi thường!
Ngày đó trên Vạn tiên hội, đối phương có thể ngồi chung một chỗ với Kim Ô tộc Đan Hi, Long tộc "Hi Ngao", xem ra thật sự có năng lực rất lớn!
Nghĩ tới đây, Cửu Vĩ hơi đưa tay, lòng bàn tay lập tức có thêm một tấm khăn thêu như mây trắng.
Nàng đặt khăn thêu ở trong tay phục khắc thể Bùi Lăng, khẽ cười nói: "Ta tên Phong Nhung"
"Ta rất thưởng thức loại nhân tộc thực lực cao cường, dung mạo tuấn tú, lại đủ dũng khí như ngươi"
"Xưa nay ta luôn ở Thanh Khâu chi địa "Hoan nghênh bản thể của ngươi tiến về làm khách"
"Ta luôn chờ đợi.
Nói xong, nàng xoay người, khẽ nâng váy, lại lội nước rời đi.
Soạt... Soạt... Soạt...
Bóng dáng uyển chuyển của Phong Nhung lại biến mất dưới bóng đêm trong rừng, hai mắt "Tử Tắc" nhìn chằm chằm, vẻ mặt thần hồn điên đảo kéo tán tiên nhện to lớn kia theo sát phía sau, vượt qua dòng suối nhỏ, cùng đi vào trong bóng tối dưới rừng.
Phục khắc thể Bùi Lăng vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, đứng thẳng tắp ở bên khe suối, mặc cho suối nước lặp đi lặp lại làm áo bào ướt nhẹp.
Khăn thêu như tuyết đọng vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn.
Huyết nguyệt như câu, ánh trăng hắt vẫy, chiếu rọi khăn thêu thành màu đỏ nhạt, suối nước róc rách, khắp nơi yên ắng.
Hồng hoang.
U Minh.
Tử khí cuồn cuộn, âm hàn nhét đầy.
Trên con đường vô hình, tiếng bước chân nhỏ bé không ngừng vang lên.
Bùi Lăng, hóa thân "Mạc Lễ Lan", "Mặc Côi" và "Họa" đi rút lui.
Bùi Lăng và "Mạc Lễ Lan" vẫn nhắm hai mắt, không hề có ý tỉnh lại.
Bản thể của hắn, đầu nhìn về điểm sáng cửa vào, thân thể hướng ra sau trông cực kỳ quỷ dị.
Lúc này khí tức quanh người hắn đã trở nên vô cùng hỗn loạn, bạo ngược, tà ác, sa đọa... Từng tia từng sợi huyết vụ tiêu tán ra từ trong cơ thể hắn, vô số tơ máu như sự vật tới lui trong huyết vụ, không ngừng truyền ra cảm giác uy hiếp kinh khủng.
Vẻ mặt "Mặc Côi" nghiêm túc, cả quãng đường đều vô cùng cảnh giác, không ngừng ứng phó đủ loại "Quyệt" ăn mòn.
Lúc này, trong hư vô cách ba người một quỷ không xa, đột nhiên xuất hiện một dòng sông cực kỳ rộng lớn! Dòng sông kia chảy xuôi ra từ trong hư vô, không biết tới từ chỗ nào, cũng không thấy điểm cuối cùng, dòng nước màu vàng đục trùng điệp như vô biên vô hạn, nhanh chóng chảy xuôi.
Lũ lụt cuồn cuộn, dấy lên cơn gió mạnh âm u lạnh lẽo, đánh xoáy du đãng trên mặt sông to như vậy, không ngừng nhấc lên từng cơn sóng lớn.
Lại có sương mù xám xịt mang theo tử ý nặng nề, quanh quẩn phía trên nước sông, tất cả cảnh tượng mơ hồ, duy chỉ thấy dòng nước chảy xiết, tiếng nước ầm ầm.
Vốn là âm hàn hư vô, lúc này nhiệt độ lại giảm xuống một mảng lớn, ý lạnh tận xương.
"Họa" không quay đầu lại, tiếng nói chắc chắn: "Đến Hoàng tuyền!"
"Mặc Côi" dùng khóe mắt liếc qua một góc dòng sông, lập tức hỏi: "Làm sao đi tới?"
"Họa" trầm giọng nói: "Sẽ có thuyền tới"
Tiếng nói vừa dứt, một chiếc thuyền nhỏ mui đen lập tức xuất hiện từ trong sương mù, phiêu đãng đến gần bọn họ.
Chiếc thuyền kia trông cực kỳ chật chội, rẽ nước phá sóng lại nhanh chóng tiến lên.
Trên thuyền không có người, chỉ có bên cạnh mui đen treo một chiếc đèn lồng tử khí.
Ánh đèn kia hiện ra ánh sáng yếu ớt, màu sắc u lam như quỷ hỏa du đãng trên mặt sông, chỉ có thể soi sáng ra một tấc vuông.
Ba người một quỷ lui đến bên cạnh Hoàng tuyền, thuyền nhỏ vừa hay cập bờ.
Bùi Lăng và "Mạc Lễ Lan" không hề dừng lại, lui về đạp vào thuyền nhỏ.
"Mặc Côi" và "Họa" cũng thế.
Bọn họ vừa đứng vững trên thuyền, thuyền nhỏ lập tức di chuyển, nó tự phát lướt tới chỗ sâu trong U Minh.
Chẳng mấy chốc, trên bờ vừa rồi biến mất không thấy gì nữa, xung quanh đều là dòng nước cuồn cuộn, nước sông màu vàng đục âm u lạnh lẽo, sương mù lúc đậm lúc nhạt, che đậy tầm mắt, không phân rõ phương hướng.
Không bao lâu, thuyền nhỏ đột nhiên rung lên một cái, gần như muốn ném tất cả hành khách xuống.
"Mặc Côi" lập tức cảnh giác, ngay sau đó nàng thấy từng quỷ thủ xanh đen gầy yếu duỗi ra từ trong nước sông, bắt lấy mép thuyền nhỏ!
Cùng lúc đó, toàn bộ bên trong Hoàng tuyền mở ra từng mắt dọc huyết sắc, trừng trừng nhìn về phía sinh linh trên thuyền.
Sương mù quanh mình vẫn âm u lạnh lẽo, lần lượt từng bóng dáng lặng yên hiện ra. Những bóng dáng này có tay áo bồng bềnh, dáng vẻ phóng khoáng; có thanh sam lỗi lạc, đạo cốt tiên phong; có tóc ngắn lưu loát, tinh anh bưu hãn; có giáp trụ tươi sáng, hành động trầm ổn; có áo bào trắng vòng vàng, tà dị phong lưu; có áo bào trắng đơn bạc, âm u lạnh lẽo lộng lẫy...
Chính là "Thùy Vũ", "Tượng Tái", Ngân Khương, "Trúc Thất", "Linh Chất", "Hoài Phố"... Ngoài ra, còn có rất nhiều nhân tộc, dị tộc, yêu tộc.
1110 chữ