Suối nước trong veo cọ rửa khe rãnh và đá cuội, vui sướng chảy về phương xa.
Phục khắc thể Bùi Lăng đứng trên đồng cỏ mới sinh bên khe suối, mặc cho suối nước lạnh buốt ban đêm làm ướt vạt áo cũng không nhúc nhích.
Ở phía sau hắn, "Tử Tắc" đang kéo một con nhện lớn kích cỡ tương đương ngọn núi.
Thể xác con nhện lớn như thủy tinh không tì vết, óng ánh sáng long lanh, có thể thấy rõ ràng vết bẩn trong đó, quanh người quanh quẩn khí tức âm u lạnh lẽo, u ám, hỗn loạn, bạo ngược, sa đọa... Xúc tu và đôi mắt tái nhợt khó mà tính toán, như mây khói không vung đi được, vẫn còn tiếp tục nhúc nhích, sáng tắt như nó chưa chết đi. Hai người đứng tại chỗ đợi đã lâu, sương đêm đầu cành nhỏ xuống, đã khiến áo bào của bọn họ lốm đốm lấm tấm, ánh mắt "Tử Tắc" nhìn về phía phục khắc thể Bùi Lăng dần đầy nghi ngờ.
Con nhện yêu tiên này không phải đối thủ của Bùi Lăng!
Trong trận chiến vừa rồi, Bùi Lăng chỉ dùng mấy đạo đã giải quyết con nhện yêu tiên này, hơn nữa lúc hai người rời đi, còn để hắn ta mang xác ra khỏi sào huyệt...
Chỉ có điều, sau khi trở về mặt đất, Bùi Lăng đột nhiên đứng đấy không nhúc nhích, không biết đang làm cái gì... Ngay lúc "Tử Tắc" chuẩn bị mở miệng hỏi thăm, một bóng dáng uyển chuyển đột nhiên đi ra từ khu rừng đối diện suối nhỏ.
"Tử Tắc" lập tức cảnh giác, ánh mắt hắn ta như điện nhanh chóng nhìn về phía bóng dáng kia, trầm giọng quát:
"Ai?"
"Hì hì.."
Một tiếng cười vô cùng kiều mị truyền đến từ dưới rừng.
Ánh trăng đỏ hồng bị cành lá đông đúc ngăn trở từng tầng, bóng tối trong rừng làm vẻ ngoài của người đến trở nên mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng, óng ánh sáng rực trong bóng tối.
Cả người "Tử Tắc" lập tức dựng đứng lông tơ, dường như có loại nguy cơ to lớn đột nhiên giáng lâm, bản năng như muốn cuồng loạn thét lên, thúc giục hắn ta lập tức xoay người bỏ chạy!
Thấy người đến chưa lộ diện, khí tức khủng bố đã tác động đến tâm thần mình, "Tử Tắc" vội vàng bình tâm tĩnh khí, lúc này bộc phát ra khí thế toàn thân, hư không quanh người hắn ta hiện ra vô số đao thương kiếm kích, khí tức binh qua dày đặc như thực chất, lưỡi nhọn lạnh lẽo nhao nhao vận sức chờ phát động, đã chuẩn bị sẵn sàng tử chiến!
Bộp, bộp, bộp...
Người đến một bước hơi dao động như liễu rủ trong gió, bước liên tục khoan thai, cuối cùng đã đi ra từ bóng tối trong rừng rậm, đi đến bên cạnh suối nước.
Ánh trăng đỏ hồng soi sáng ra khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, lông mày như núi xa, mắt hồ ly hẹp dài, lúc nhìn quanh sóng mắt lưu chuyển, như cố tình hay vô ý, vui giận đều đẹp.
Nàng mặc một bộ váy thuần trắng, như là tuyết đọng trên đỉnh núi, vừa lạnh lẽo vừa nóng bỏng, cao ngạo lại vũ mị, trông như mâu thuẫn lại cho sinh linh một loại cảm giác khuynh thế vô cùng hoàn mỹ, không thể tăng, không thể giảm.
Chín cái đuôi cáo xoã tung, bày ra ở sau lưng, theo bước tiến của nàng nhẹ nhàng lắc lư, như là một mảnh ánh trăng trong ngần di động.
Là Cửu Vĩ Yêu Hồ!
"Tử Tắc" lập tức muốn ra tay, nhưng trong chớp mắt trông thấy Cửu Vĩ Hồ này, cả người hắn ta như bị sét đánh, trong chớp mắt đã mất đi tất cả lực lượng.
Ánh mắt như bị dính chặt, cũng không còn cách nào rời khỏi trên người nàng.
"Tử Tắc" biết tình huống không đúng, nhưng mặc cho tâm niệm của hắn ta thay đổi thật nhanh, dùng hết thủ đoạn lại không khống chế được cặp mắt của mình.
Lực lượng trong cơ thể hắn ta cuồn cuộn lao nhanh, không ngừng phát ra tiếng kêu gào và gầm thét im ắng, muốn xông phá mị hoặc chi thuật của đối phương.
Chỉ có điều, dù giãy giụa như thế nào cũng như kiến càng lay cây, không thể làm ra chút phản kháng nào.
Trong mắt "Tử Tắc" nhanh chóng chảy ra ào ạt huyết lệ.
Đây là phản phệ khi nhìn thẳng "Vô Cấu thái" của Cửu Vĩ Hồ!
Thời gian dần trôi qua, vẻ mặt cố hết sức giãy giụa của "Tử Tắc" dần bình tĩnh lại.
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Cửu Vĩ Hồ không còn chút cảnh giác và thù địch nào nữa, chỉ còn lại si mê và say mê không muốn tỉnh lại thật sâu sắc.
Hai con ngươi Cửu Vĩ Hồ cong cong, khóe môi hơi cong, trên khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn nở một nụ cười quyến rũ.
Từ đầu tới đuôi nàng cũng chưa từng nhìn "Tử Tắc" lấy một cái, một đôi mắt đẹp sóng ngang vẫn nhìn chằm chằm phục khắc thể Bùi Lăng, vô tình liếc nhìn xác con nhện lớn bị Tử Tắc kéo lấy.
Trong giây lát, thấy phục khắc thể Bùi Lăng không nhúc nhích, Cửu Vĩ yêu mị mở miệng: "Nhân tộc, không phải ngươi được Ly La tiên tôn mời đi tìm kiếm thiên kiếp sao?"
"Sao còn vụng trộm chạy ra ngoài, tàn sát tiên nhân, làm trái thiên cương?"
"Nhưng lại không biết, nếu việc này bị Tiên Tôn phát hiện, ngươi định giải thích như thế nào?"
Lúc nói chuyện, nàng đã lội qua dòng suối nhỏ, đi tới trước mặt phục khắc thể Bùi Lăng.
Suối nước nông dính ướt váy Cửu Vĩ, váy thuần trắng làm suối nước gợn sóng, mặt suối cuồn cuộn như một đám mây kiều diễm.
Cửu Vĩ như bước trên mây mà tới, cùng phục khắc thể Bùi Lăng đứng trong dòng nước chưa tới mắt cá chân.
Dưới bóng đêm lờ mờ, màu nước trong veo càng làm nổi bật đôi chân tuyết tinh tế trong sáng của nàng, cứ như mỹ ngọc không tì vết, làn váy đung đưa qua lại trong nước, chân tuyết như ẩn như hiện làm cho người suy nghĩ.
1110 chữ