Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 2822: Hương vị của "Quyệt" (3)




Chẳng mấy chốc, hắn đi tới bên cạnh Tư Hồng Khuynh Yến trong ký ức, hắn bị hệ thống điều khiển duỗi cánh tay ra, một phát đè lại Tư Hồng Khuynh Yến!

Trong chớp mắt tiếp xúc, Bùi Lăng lập tức cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cảm giác âm u lạnh lẽo thấu xương.

Trong sự âm u lạnh lẽo này xen lẫn rất nhiều sự hỗn loạn, tà ác, bạo ngược... Đây cũng không phải Tư Hồng Khuynh Yến!

"Leng keng! Hoàn thành đưa tặng tiên nhân... "Leng keng! Hệ thống tiếp tục tu luyện cho ngài...

Lúc tiếng nhắc nhở của hệ thống lại vang lên, tên "Tư Hồng Khynh Yến" kia không ngừng truyền ra khí tức âm hàn, bạo ngược, hỗn loạn, sa đọa... Lại lạnh lùng nói: "Nghiệt súc! Ngươi thật to gan!"

"Dám đối xử với bản cung như thế!"

"Bản cung tuyệt đối không buông tha cho ngươi.."

"Ngươi, ngươi lại xé toang váy bản cung, nghiệt súc nhà ngươi, ngươi muốn làm gì.."

"Vì sao ngươi không dám nhìn bản cung, có phải e ngại bản cung thiên đao vạn quả ngươi.."

"Ngươi mau quay đầu lại!"

"Quay lại nhìn bản cung!"

Tiếng nói, giọng điệu, thậm chí cả cảm xúc lúc nói chuyện cũng giống như đúc Tư Hồng Khuynh Yến trong ký ức.

Nhưng...

Phốc!

Bùi Lăng bị hệ thống điều khiển, một tay kéo một cánh tay của đối phương xuống!

Máu tươi ấm áp bắn tung toé như mạn đà la nở rộ, trực tiếp phun đầy người Bùi Lăng.

Bùi Lăng vẫn không quay đầu lại, hệ thống thao túng cánh tay hắn, giật cánh tay từ trên người "Tư Hồng Khuynh Yến" xuống, đưa đến bên mồm hắn.

Vốn phải là cánh tay trắng nõn tươi đẹp, nhưng lúc xuất hiện ở trước mặt Bùi Lăng rõ ràng là một đoạn quỷ thủ tái nhợt, trong tái nhợt như có vô số vật sống nhỏ bé đang không ngừng nhúc nhích, lại như có vô số đôi mắt tái nhợt thử mở ra, trông mà rùng mình.

Bùi Lăng mở miệng cắn một cái.

A! !!

Một tiếng tru lên vô cùng bén nhọn như vang vọng trong hư vô, lại như chỉ là ảo giác.

Huyết nhục phía trên quỷ thủ nhúc nhích, không ngừng biến ảo thành đủ loại hình dạng kỳ quái, lại có từng khuôn mặt lớn bằng móng tay sinh ra, vô cùng oán độc nhìn chằm chằm Bùi Lăng.

Bùi Lăng mặt không đổi sắc chậm rãi nhấm nuốt, hắn cảm thấy một cảm giác ngon miệng không có gì sánh kịp ầm vang nổ ra trên đầu lưỡi!

Mỹ vị!

Còn ngon hơn tất cả những tiên nhân đã nếm thử trước đó!

Mùi vị kia vượt xa tàn tiên, cho dù lúc trước hắn dùng ăn chính tiên, cũng không thể so sánh với nó.

Lúc vào miệng, một cảm giác sảng khoái khó mà miêu tả lập tức truyền khắp toàn bộ thân thể, khiến hắn lập tức có một loại cảm giác lột xác, nhẹ nhàng khoan khoái tự tại.

Két... Két... Két...

Bùi Lăng ăn từng ngụm, vệt máu đỏ thẫm theo khóe miệng của hắn chậm rãi nhỏ xuống vạt áo.

"Bùi Lăng, nghiệt súc nhà ngươi..."

"Vì sao ngươi đưa lưng về phía bản cung?"

"Ngươi không quay đầu, bản cung sẽ mặc lại quần áo.."

Dưới sự điều khiển của hệ thống, Bùi Lăng không hề để ý tới đối phương, hắn nhanh chóng ăn hết quỷ thủ tái nhợt lạnh băng kia, ngay sau đó hai tay lại dùng sức hung hăng xé xuống một cánh tay khác của đối phương. Lúc cánh tay này được đưa đến bên miệng Bùi Lăng, đã mất đi hình dạng ôn hương nhuyễn ngọc, nó hóa thành một cánh tay dài xanh đen mọc đầy lông tóc dày đặc, lông tóc kia có cảm giác dinh dính như là rong biển, tản ra mùi nước tanh nồng nặc.

Trong rong biển có lít nha lít nhít răng nhọn sinh ra, như mây khói không ngừng tiêu tán lên, có khí tức âm u lạnh lẽo, bạo ngược, đọa hóa, hỗn loạn... Nhanh chóng tiêu tán.

Vẻ mặt Bùi Lăng bình thản, hé miệng tiếp tục ăn.

Két... Két... Két...

Vị ngon hơi khác biệt nhưng cũng tương tự vừa rồi lại một lần nữa tản ra trên đầu lưỡi.

Loại vị ngon này khiến đạo thể và thần hồn cùng say mê, vô cùng hưởng thụ, dường như làm như thế nào cũng không chán ăn.

Đan Hi nói không sai!

Hương vị của "Quyệt" thật sự rất ngon!

"Bùi Lăng! Ngươi mau quay đầu!"

Tiếng nói kiều mị liên miên không dứt, Bùi Lăng lại ngoảnh mặt làm ngơ, hắn nhanh chóng ăn hết đầu quỷ thủ thứ hai.

Ngay sau đó, trong sự điều khiển của hệ thống, lại xé xuống một cái chân của đối phương... Dường như phát hiện tình huống không đúng, tất cả quanh mình tán đi như mây khói, dần mơ hồ.

Bóng dáng "Tư Hồng Khuynh Yến" cũng biến thành vô cùng hư ảo.

Bùi Lăng lập tức cảm thấy, dường như mình sắp thức tỉnh từ đoạn ký ức vô cùng chân thật này...

"Quyệt muốn chạy trốn!" Nhưng vào lúc này, hắn bị hệ thống điều khiển lại hơi quay đầu, dường như ngay sau đó sẽ quay đầu lại... Trong chốc lát, vốn tất cả bắt đầu nhạt lại, tán đi, lập tức trở nên vô cùng rõ ràng, ngưng đọng như thực chất! Bóng dáng "Tư Hồng Khuynh Yến" cũng khôi phục như lúc ban đầu, dường như tình cảnh này chính là hiện thế.

Trong cảm giác của Bùi Lăng, đoạn ký ức liên quan tới hành cung bạch cốt một lần nữa trở nên cực kỳ chân thực.

"Nghiệt súc!"

"Bản cung đã dùng ngọc giản ghi lại chứng cứ mấy ngày nay ngươi phạm thượng, làm điều ngang ngược, đại nghịch bất đạo!"

"Nghiệt súc nhà ngươi phát rồ, tội không thể tha, tội ác tày trời!"

"Ngươi lập tức quay đầu!"

"Nếu không, bản cung sẽ lưu truyền ngọc giản này ra ngoài, để ngươi thân bại danh liệt.."

Trong ấn tượng, dường như Tư Hồng Khuynh Yến chưa từng nói mấy câu nói đó, đây hình như là "Quyệt" tự động phát huy?

Đang nghĩ ngợi, Bùi Lăng bị hệ thống điều khiển, đầu lập tức ngay ngắn lại, cũng mặt hướng điểm sáng, người quay về U Minh giống như vừa rồi.

1099 chữ