Sự chênh lệch giữa hai người như cách biệt một trời...
Đang nghĩ ngợi, gian ngoài truyền đến tiếng bước chân lẹt xẹt, theo đó là giọng "Yếu Du" nói: "Mẫu hậu, Hi Ngao tỷ vẫn chưa về...
Long hậu lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng trả lời: "Đợi thêm"
"Yểu Du" đã đi vào thủy tạ, vốn còn muốn nói tiếp cái gì đó, thoáng nhìn "Yếu Nguyệt" trong ngực Long hậu, lập tức dừng lại, nhẹ gật đầu, khẽ nói: "Vâng!"
Chợt quay người lui ra.
Long hậu điểm vào mi tâm "Yếu Nguyệt" một cái, tiếp tục ôn nhu thì thầm dỗ nữ nhi chìm vào giấc ngủ.
Keng keng... Keng keng... Keng keng keng...
Trong tiếng ốc biển va đập vào nhau, lại qua một khắc đồng hồ "Yếu Nguyệt" tiểu công chúa đã lặng yên ngủ, bàn tay nho nhỏ còn kéo chặt một đoạn ống tay áo của Long hậu.
"Hi Ngao" vẫn chưa trở về!
Long hậu nhẹ cau mày ngài, trong mắt dọc hoàng kim hiện ra vẻ ngạc nhiên rõ ràng.
Thực lực nhân tộc này lại hơi ngoài ý muốn!
Nghĩ tới đây, Long hậu rón rén đặt "Yếu Nguyệt" tiểu công chúa vào trong xe nôi bên cạnh, chợt đứng dậy, bước chân im ắng đi đến lan can bên ngoài thủy tạ, nhìn về một phương hướng.
Ánh mắt Long hậu lập tức xuyên qua vạn dặm hải vực này, xuyên qua nước biển và màn đêm đỏ hồng trùng điệp, vượt qua muôn sông nghìn núi, trùng điệp cách trở, nhìn vào khoảng thiên địa nào đó.
Ngọn núi vắng về ầm vang sụp đổ, núi đá bắn tung toé: "Hi Ngao"
váy mực bồng bềnh, tới lui lơ lửng như quỷ mị, tiên lực quanh người nàng chấn động, khí tức liên tục tăng lên, không ngừng ra tay.
Tên nhân tộc kia cả gan làm loạn, trên dưới cả người loang lổ vết máu, thân chịu trọng thương đang đau khổ chống đỡ!
Nhìn tình hình chiến đấu thiên về một bên này, Long hậu khẽ gật đầu.
"Hi Ngao" không dùng toàn lực, nhưng nhân tộc này thật sự có chút năng lực.
Lúc này, bên tai nàng lại vang lên truyền âm của "Yểu Du": "Mẫu hậu, Hi Ngao tỷ tốn quá nhiều thời gian, ta đi xem một chút?"
Long hậu bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nàng từng nói sẽ cho nhân tộc này một canh giờ.
Hiện tại một canh giờ đã đến, để "Yểu Du" đi qua cũng không có vấn đề gì...
Cũng tốt, nàng vốn không định để ý tới loại việc nhỏ này, nhưng tên nhân tộc kia đã có thể chống đỡ trên tay "Hi Ngao" như vậy, để "Yểu Du" đi qua nhìn một chút cũng không sao.
Dù sao lần trước "Yểu Du" giao thủ với nhân tộc này, chưa từng chiếm được ưu thế, vẫn còn canh cánh trong lòng.
Lần này tiến về, có lẽ cũng có thể suy nghĩ thông suốt.
Thế là, Long hậu bình thản nói: "Ngươi có thể đi."
"Thế nhưng, sau khi ngươi tới, tên nhân tộc kia còn đang đau khổ chống đỡ trong tay Hi Ngao, chưa từng thân tử đạo tiêu, vậy cho hắn một cơ hội!"
"Yếu Du" lập tức hỏi: "Cơ hội gì?"
Long hậu hở hững nói: "Nguyệt nhi tuổi nhỏ, thiếu một tọa kỵ."
"Nếu hắn bằng lòng ăn Hóa Long đan, từ đây để Nguyệt nhỉ sai phái, sẽ để hắn sống."
"Yểu Du" lập tức gật đầu nói: "Đã rõ!"
Nói xong, nàng bước ra phía trước một bước, lập tức rời khỏi thủy tạ, xuất hiện trên biển lớn mênh mông, ngay sau đó thể xác Long Nữ nhanh chóng bành trướng, hóa thành một đầu Cự Long hoàng kim ngàn trượng, một trảo mở ra hư không chui vào trong đó, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Long hậu nhìn trưởng nữ rời đi, ống tay áo vung lên một cái, trở về trong phòng bên tiếp tục ngâm nga bài ca dao ở bên tiểu nữ, không tiếp tục để ý việc vặt này.
Soạt, soạt, soạt... Gió biển tanh mặn cuốn qua vạn khoảnh hải vực, tiếng sóng tới lui không ngừng, chợt có tiếng Thủy tộc nhảy vọt vang lên.
Huyết nguyệt treo cao, đỏ hồng chiếu khắp.
Xanh thắm đầy rẫy như bị lực lượng gì đó thấm vào, từng chút một hóa thành huyết hải mênh mông.
Thủy Tinh cung như vô tri vô giác, trong sáng long lanh chiết xạ ửng đỏ vô ngần.
Hồng hoang.
Huyết nguyệt như câu, như ngư dân mới buông cần xuống mặt đất, yên tĩnh khảm nạm trời cao.
Ánh sáng ửng đỏ chảy xuôi, Đế Lưu Tương trùng điệp tẩm bổ ngàn vạn sinh linh.
Hư không đột nhiên mở ra một kẽ nứt.
Cự Long màu sắc thuần kim lấp lánh, âm vang nhảy ra, từng mảnh vảy rồng sáng rõ tỉnh mịn tinh xảo, sừng hươu, tai trâu, râu dê, thân rắn, ưng trảo, vừa ra đã có mây mù đi theo, gió thổi sương lạnh, thể xác thấp thoáng, vảy trùng mọc dài uy nghiêm tiêu tán tứ phương, chấn nhiếp chúng sinh vạn vật.
Nguyên hình "Yểu Du" hơi động một chút, trong chớp mắt giữa ánh sáng vàng rực vạn trượng, hóa thành hình người mặc cung trang vàng nhạt, sừng thú sáng long lanh, nàng liếc nhìn xung quanh, không để ý đến sinh linh quỳ sát đây đất, trực tiếp nhanh chóng chạy về một phương hướng.
Trong mắt dọc hoàng kim đây ý lạnh lẽo.
Hy vọng tên nhân tộc kia đừng chết quá nhanh, lần trước nàng còn chưa thật sự phân cao thấp với đối phương!
Mặc dù mẫu hậu đã từng nói với nàng, nàng không phải đối thủ của tên nhân tộc kia.
Nhưng nàng không phục!
Nàng là huyết mạch đích hệ Long tộc, đích nữ Đế Hậu Long tộc, huyết mạch cao quý, nội tình hùng hậu, chưa chào đời đã được thiên đạo thiên vị, là sự tồn tại sinh ra đã là tiên!
Chỉ có điều nhân tộc là huyết thực nổi tiếng, sự tồn tại như sâu kiến, sao có thể thắng sự tồn tại bẩm sinh đã là tiên như nàng!
Hơn nữa, đối phương còn không phải là "Tiên"!
Hừ!
Phàm nhân xảo trá, chỉ là lợi dụng thân phận nàng quý giá, hiếm khi tự ra tay vì vậy kinh nghiệm đấu pháp không đủ, lúc này mới chiếm ưu thế mà thôi.