Bùi Lăng nhướn mày, đao ý cuồn cuộn trên dưới cả người đã thôi động tới cực điểm.
Chỉ chốc lát, tất cả trùng yêu và trứng trùng chưa nổ trong cơ thể hắn đều bị đao ý trảm sạch.
Quanh người Bùi Lăng lập tức dấy lên lửa nóng hừng hực, thi thể trùng yêu, hài cốt trứng trùng lưu lại trong cơ thể đều bị đốt cháy không còn, hóa thành hư vô.
Loại cảm giác đói bụng rõ rệt, gần như không thể tự điều khiển lại biến mất.
Khí tức bại lộ, Bùi Lăng lập tức muốn đổi chỗ khác.
Nhưng liên tục hai lần bị yêu tộc đánh lén, hắn hiểu ra thân phận nhân tộc di chuyển trong năm tháng hồng hoang thật sự quá nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, hắn không do dự chút nào, lúc bước ra một bước, thân hình dung mạo lập tức xảy ra biến hóa to lớn, hai con ngươi băng lam, bào phục giao tiêu, thẳng tắp khôi ngô, vô cùng tuấn mỹ, chính là tên Giao Nhân cổ tiên vừa rồi!
Ống tay áo nhẹ vung lên, Bùi Lăng lại độn đến nơi xa.
Nhưng vừa bay đến giữa không trung, một tấm lưới lớn bện từ cổ đằng, trải rộng vân triện giam cầm chợt rơi xuống từ hư không, nó bao la khổng lồ như có thể bao phủ toàn bộ phương mặt đất này, trong chớp mắt phong bế tất cả hướng đi của Bùi Lăng, tránh cũng không thể tránh, trốn không thể trốn!
Cùng lúc đó, trên mặt đất dâng lên lít nha lít nhít nham nhọn to lớn, rét lạnh như châm, như có thể xuyên thủng vạn vật.
Bốn phương tâm hướng thay nhau nổi lên tiếng gió, vô số sự khủng bố gào thét tập kích xuống.
Trong chốc lát, thiên la địa võng, sát cơ như thủy triều lộn xộn tuôn ra, như một cạm bẫy sát cục đã sớm đặt xuống, mở ra trong chớp mắt!
Xuyên qua một mảnh rừng rậm che trời, phía dưới vách núi cây xanh quấn đá, dòng nước xiết bắn tung toé.
Bên cạnh đầm sâu có cây xanh trúc tía, thấp thoáng một tòa thôn xóm hoang phế.
Thôn này đã lâu không có người ở, ngước mắt nhìn đổ nát thê lương, bụi bặm nặng nề.
Vèo!
Năm đạo huyền quang bắn mạnh ra từ trong hư không.
Một trận tiếng vang nặng nề trầm thấp, huyền quang tán đi lộ ra bộ mặt thật sự, năm mũi tên chui vào mặt đất ở cửa thôn, lập tức hóa thành năm bóng người.
Chính là "Thùy Vũ": "Tượng Tái": "Cô Miểu: "Không Mông" cùng tên nữ tu Đại Thừa tám mươi mốt kiếp áo vải giày đen kia.
Nhìn thôn xóm đã đổ nát trước mặt, nữ tu nhanh chóng đánh ra một pháp quyết cổ xưa.
Trong thôn lập tức dâng lên một luồng mây mù mờ mịt, sương mù như khói bếp thướt tha, mỏng manh mà phiêu dật, trong chớp mắt nuốt hết toàn bộ làng.
Nữ tu không nói nhảm bất kỳ điều gì: "Đi vào!"
Nói xong, nàng lập tức cất bước đi vào trong cửa thôn.
Bốn người "Thùy Vũ" vội vàng đuổi theo.
Trong chớp mắt năm người tiến vào sương mù, sương mù lập tức tan thành mây khói, thôn xóm lại khôi phục dáng vẻ đống đổ nát, lại không thấy bất kỳ bóng người nào.
Trong sương mù, cảnh tượng xung quanh đều mơ hồ không rõ, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt hình dáng.
Bốn người đi theo vị nữ tu Đại Thừa tám mươi mốt kiếp kia bảy quẹo tám rẽ trong một đống đổ nát thê lương, đi tròn nửa canh giờ, sương mù dần tản ra, một thôn làng căn phòng thấp bé đột nhiên hiện ra trước mặt bọn họ.
Thôn này được xây dựng trên đất trống trụi lủi, xung quanh không có nguồn nước, cũng không có quá nhiều thảm thực vật, chỉ có một loại dây leo màu xanh sẵm nở lấm ta lấm tấm hoa tím như cây sắn dây bao trùm đầy thôn, tản ra mùi tanh.
Ở cửa thôn có hai tên thủ vệ đều mặc áo gai giày đen, cầm cung mâu trong tay, vẻ mặt tiêu điều, mặt mày như dãi dầu sương gió, nếp nhăn mọc lan tràn nhưng phóng tầm mắt nhìn tới chỉ cảm thấy bọn họ không chỗ nào không hoàn mỹ, lúc nhìn quanh lại không có kẽ hở.
Bốn người "Thùy Vũ": "Tượng Tái": "Cô Miểu": "Không Mông" đều khẽ giật mình, lại là hai vị Đại Thừa tám mươi mốt kiếp!
Nhưng không biết hai vị này là tổ sư khai phái hai tông môn nào...
Không đợi bốn người suy nghĩ kỹ, một tên thủ vệ trong đó đã khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Ngân Khương, lần này thu hoạch rất tốt!"
Vị nữ tu Đại Thừa tám mươi mốt kiếp kia nhẹ gật đầu, nói:
"Cương Do quá vội vàng, đã chết"
Một tên thủ vệ khác nghe vậy, rất bình tĩnh nói: "Một người đổi bốn người, Cương Do hy sinh rất đáng giá."
Ngân Khương "..." một tiếng, nói: "Hiện tại ta muốn đi gặp thôn trưởng, sắp xếp nhiệm vụ cho bốn người bọn họ"
Hai tên thủ vệ nói: "Đi thôi."
Lúc đang nói chuyện, bọn họ bấm pháp quyết, mở ra cấm chế cửa vào làng.
Ngân Khương dẫn đầu vào thôn, bốn người lập tức đuổi theo nhưng trong lòng đều vô cùng nghi ngờ.
Một vị Đại Thừa tám mươi mốt kiếp vẫn lạc, nghe cuộc nói chuyện của Ngân Khương và hai tên thủ vệ kia, có về như không quan trọng gì?
Một đoàn người đi vào trong thôn, đã thấy phương thức xây dựng tất cả căn phòng trong thôn này đều cơ bản giống nhau, đều như lô cốt, phần lớn mọi chỗ đều giấu trong lòng đất, chỉ mở mấy cái lỗ nhỏ ở phía trên, dùng để lấy ánh sáng và thông khí.
Ngoài ra, toàn bộ mặt đất không ngừng lấp lóe ánh sáng nhạt của phù lục, tràn đầy lực cản cường đại và khí tức giam cầm, lấy cảm giác của đám người "Thùy Vũ", bọn họ căn bản không thể thi triển bất kỳ thủ đoạn độn địa gì ở chỗ này!