Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 2531: Không còn là người!




Một lò trước mắt luyện chế đến bây giờ đã chuẩn bị kiềm chế đan dịch, chưa từng xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, tiếp tục như vậy chẳng mấy chốc nàng có thể nắm giữ môn đan phương này của chủ nhân...

Đang nghĩ ngợi, Dược Thanh Anh đột nhiên đã nhận ra cái gì đó, thân hình khẽ động, lập tức xuất hiện trước một tòa cửa ra vào cây cao làm khung, cây điểu la làm màn.

Tòa cửa ra vào này cách chỗ Kim Tố Miên luyện đan cực kỳ xa xôi, sẽ không làm phiền đến đối phương.

Bốn phía cỏ cây mạnh mẽ, chim tước chiêm chiếp, sắc trời chiếu qua từ trong khe hở cành lá, tán ra điểm sáng nhỏ vụn.

Trong cửa ra vào là một mảnh kỳ quái.

Lúc này, trong cửa huyễn hóa ra một lễ quan Lưu Lam hoàng triều, hắn ta cầm tượng hốt (1) trong tay, dáng vẻ cung kính.

(1) Thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa Thấy Dược Thanh Anh lập tức khom mình hành lễ, nói: "Hạ quan bái kiến Dược tiền bối!"

Dược Thanh Anh khẽ gật đầu, nói: "Hoàng triều có việc gì?"

Lễ quan nói: "Phiền tiền bối nhớ thương, hiện tại hoàng triều không có việc gì, là một vị dị tộc ở xa tới muốn gặp mặt tiền bối."

Dị tộc?

Dược Thanh Anh hơi ngạc nhiên, chợt hỏi: "Dị tộc nào?"

Lễ quan nói: "Là Long Bá tộc."

Dược Thanh Anh cau hàng lông mày kẻ đen: "Tiểu Tự Tại Thiên"

do chủ nhân "Lung Hoàng" đan tổ để lại, ngoại trừ mỗi nửa giáp sẽ có đại điển luận đan, cho phép luyện đan sư thông qua kiểm tra tiến vào, bình thường dù là người Lưu Lam hoàng triều cũng chỉ có thể cách cửa trò chuyện, không thể tự tiện tiến vào.

Về phần Bùi Lăng, hắn là đệ tử thân truyền của nàng, cũng không phải người ngoài thì cũng thôi.

Nhưng Long Bá tộc... Lại không tiện tiếp đón.

Nếu lúc trước gặp phải loại tình huống này, nàng cũng có thể tạm thời rời khỏi "Tiểu Tự Tại Thiên" gặp gỡ ở bên ngoài.

Nhưng hiện tại chỉ cần nàng bước ra "Tiểu Tự Tại Thiên" một bước, chỉ sợ Trọng Minh tông "Phục Cùng" lập tức ra tay!

Trước khi hoàn toàn truyền thụ truyền thừa của chủ nhân cho Kim Tố Miên, nàng sẽ không ra tay với "Phục Cùng"!

Hơi do dự, Dược Thanh Anh nói: "Hiện tại tạm thời ta không thể rời khỏi nơi đây, không biết Long Bá tộc đến đây là có chuyện gì?"

Lễ quan cung kính nói: "Long Bá tộc không chịu nói, nói là việc này lớn, nhất định phải gặp mặt bàn bạc với Dược tiền bối:

Dược Thanh Anh khẽ lắc đầu, nói: "Hiện tại ta không tiện gặp khách"

Lễ quan lập tức đáp: "Hạ quan hiểu rõ."

Tiếng nói vừa ra, trong cửa ra vào lập tức rơi vào một mảnh hỗn độn, trong chốc lát lại khôi phục thành màu sắc kỳ quái, cũng đã không còn bóng dáng quan viên kia.

Dược Thanh Anh không quá để ý việc này, đang muốn tiếp tục đi xem Kim Tố Miên luyện đan, đột nhiên hắn cảm thấy một trận tâm thần thanh thản như một lần nữa trải qua việc phá đất mà lên, đón mưa móc ngày xuân, trong lòng không có việc gì, tự do tự tại khỏe mạnh trưởng thành.

Tu vi trong cơ thể nàng bắt đầu tăng trưởng mãnh liệt, trong nháy mắt thế như chẻ tre, như khu đình sách điện!

Dược Thanh Anh cau hàng lông mày kẻ đen, cảm giác này như mình vừa độ một trận đạo kiếp...

Nhưng hiện tại nàng vẫn ở trong "Tiểu Tự Tại Thiên", căn bản không độ bất kỳ kiếp nào!

Lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, khí tức trong người nàng càng ngày càng mạnh, càng ngày càng bành trướng mãnh liệt, ngay cả thân thể tiên thực cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Dược Thanh Anh lập tức tập trung ý chí, lực lượng này tới một cách khó hiểu, nhất định phải tranh thủ thời gian luyện hóa.

Nếu không, sẽ dẫn động trận đạo kiếp tiếp theo của nàng!

Nghĩ đến đây, nàng bước ra một bước, trong nháy mắt xuyên qua không gian trùng điệp, đi vào thung lũng trung tâm "Tiểu Tự Tại Thiên".

Trong sơn cốc, cự mộc che trời, vô số dây leo tráng kiện lao tới từ bốn phương tám hướng, giữa không trung dây dưa cấu kết với, quấn quanh một cái kén xanh to lớn.

Bóng dáng Dược Thanh Anh xuất hiện giữa không trung, nàng đi đến bên trong kén xanh, tất cả dây leo lập tức chủ động mở ra một con đường, để nàng đi vào.

Cùng lúc đó, trên người váy xanh biếc nàng lặng yên bay xuống.

Ánh trăng sáng trong ẩn vào sâu trong dây leo như vảy bạc hơi dập dờn dưới đêm trăng, kén xanh lần nữa khép lại, hơi thở trung khí mãnh liệt bốc lên, trong nháy mắt tăng vọt!

Lưu Lam hoàng triều.

Ngàn dặm bên ngoài Lam Kinh, trong dãy núi.

Thung lũng vốn rộng lớn, lúc này bị chắn đến cực kỳ chặt chẽ.

Long Bá Chiến Vương hơi cúi đầu ngồi trên mặt đất, toàn bộ thung lũng như một tấm đệm lõm không còn chút khe hở nào nữa.

Bên ngoài sơn cốc, một quan viên mặc lễ phục đang phi độn cực nhanh, nhìn khuôn mặt cách ăn mặc chính là người vừa cách cửa bẩm báo với Dược Thanh Anh.

Hắn ta dừng lại giữa không trung cách cửa cốc một đoạn, nhìn đôi mắt của Long Bá Chiến Vương còn lớn hơn toàn bộ thân thể mình, hành lễ nói: "Hiện tại Dược tiền bối không tiện tiếp khách, mời Long Bá tiền bối tạm thời tự tiện"

Vẻ mặt Long Bá Chiến Vương không có chút thay đổi nào, ngắn gọn nói: "Ta sẽ chờ đợi ở đây."

"Khi nào Dược Thanh Anh có thể gặp khách, ta sẽ chờ tới khi đó"

Lễ quan gật đầu nói: "Chỉ cần tiền bối không chủ động làm hại sinh linh hoàng triều, xin tiền bối cứ việc ngừng chân"

"Nếu có gì cần, kính xin truyền âm cho hạ quan"