Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 249: Đặt cược (2)




Thái Khỏa nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ, nói: "Hóa ra là Bùi sư đệ, Bùi sư đệ xin chờ một chút."

Nói xong, đổ số linh thạch Bùi Lăng đưa tới ra, kiểm tra từng viên một, giơ lên trời lặp đi lặp lại thẩm tra đối chiếu, thậm chí còn tùy ý chọn một khối giữ trong lòng bàn tay tu luyện một lát, xác nhận đều là linh thạch thật, lúc này mới mỉm cười nói, "Bùi sư đệ hào phóng!"

Hắn ta lập tức nhiệt tình hơn, "Sư đệ lạ mặt, có lẽ lần đầu đặt cược, vậy ta giới thiệu cách chơi cho sư đệ một chút."

"Chỗ ta có hai loại đặt cược, loại thứ nhất là đặt người thắng toàn bộ vòng đấu loại, vừa rồi Tôn sư tỷ đã đặt sư đệ, ngươi có thể cầm được khoản tiền này; loại thứ hai là đặt cụ thể từng trận đấu."

"Loại thứ nhất có thể đặt cược ngay bây giờ."

"Loại thứ hai phải đợi sau khi toàn bộ phần rút thăm kết thúc, biết được cụ thể đối thủ trong trận mới có thể mở bàn."

"Thế nhưng, vì sư đệ muốn đặt cho bản thân, cho nên chỉ có thể đặt mình thắng, không thể đặt mình thua."

Sau khi Bùi Lăn nghe xong, khẽ gật đầu: "Loại thứ nhất, ta đặt mình thắng."

Lúc này Thái Khỏa lấy ra ngân phiếu định mức đã chuẩn bị trước: "Xin sư đệ cầm lấy, phía trên này có lạc ấn do ta dùng linh lực đánh xuống, nếu giả mạo hoặc là xuyên tạc, sẽ bồi thường tiền phạt gấp mười lần theo môn quy, còn nữa đã mất thì không bổ sung, nhận phiếu không nhận người."

Bởi vì bây giờ Bùi Lăng không có chút danh tiếng nào ở Hòe m phong, tỉ lệ đặt cược không cao, chỉ mua một đền một.

Chờ hắn cất kỹ ngân phiếu định mức rời đi, lại có một người chen tới đặt cược.

Thấy người đến, Thái Khỏa không khỏi hoảng sợ, vội vàng gọi: "Điền Tòng Hoành sư huynh!"

"Ta đặt mình thắng." Điền Tòng Hoành là đệ tử có danh tiếng lâu năm ở Hòe m phong, căn bản không cần hắn ta giới thiệu tình huống, trực tiếp ném ra linh thạch, "Đây là tám ngàn linh thạch hạ phẩm, còn có ba bình Thối Cốt Đan, hai bình Khí Huyết Đan và năm bình Bối Nguyên Đan."

Thái Khỏa cười khan: "Điền sư huynh, vốn ta chỉ lấy linh thạch, nhưng nếu là sư huynh đến đây, dù sao cũng phải cho ngươi mặt mũi. Thế nhưng, thực lực của sư huynh đã rõ như ban ngày, không thể cho tỉ lệ đặt cược quá cao."

Điền Tòng Hoành nhíu mày hỏi: "Tỉ lệ đặt cược bao nhiêu?"

"Nhiều lắm là hai mươi đền một." Thái Khỏa cười làm lành, "Nếu sư huynh cảm thấy không thích hợp, vậy..."

Hắn ta vừa nói vừa đặt linh thạch và đan dược vào trong tay Điền Tòng Hoành, ý từ chối lộ rõ trên mặt.

...

Bùi Lăng đợi ở bên lôi đài chữ Giáp một lúc, cuối cùng phần đăng ký đã kết thúc.

Lúc này, cách đó không xa vang lên ba tiếng chiêng, lập tức có một chấp sự áo xanh ống tay áo thêu hoa văn bằng đồng đi đến lôi đài chữ Giáp, cất giọng quát: "Thi đấu bắt đầu, Giáp một Giáp hai đi lên!"

Rất nhanh, hai tên tu sĩ nhảy lên lôi đài, bắt đầu đấu pháp.

Thoạt nhìn tu vi của hai tên tu sĩ này đều là Luyện Khí tầng bảy, một cao một thấp, người cao khuôn mặt trắng bệch, sau lưng cõng một cái bao tải, bên trong căng phồng, không biết đựng cái gì; người lùn tay chân ngắn ngủn, to lớn mạnh mẽ, vẻ mặt hung ác.

Chấp sự áo xanh nói sơ qua về quy tắc: "Thi Đấu Ngoại Môn không hạn chế thủ đoạn, mặc kệ sống chết, người chủ động nhận thua bị phán thua ngay tại chỗ, vậy bên thắng không thể chém tận giết tuyệt."

"Đều hiểu rồi chứ?"

Chấp sự đảo mắt một vòng, thấy mọi người, nhất là Giáp một Giáp hai đều gật đầu, còn có người chen tới chỗ Thái Khỏa bắt đầu đặt cược, liền rời khỏi lôi đài, "Bắt đầu!"

Còn chưa nói hết câu, trên người tu sĩ dáng lùn hiện ra đường vân thanh đồng, trên trán mọc ra hai sừng, đột nhiên phát động Thanh Quỷ Chiến Thể, gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía tu sĩ dáng cao.

Khuôn mặt tu sĩ dáng cao vô cảm, một tay kéo bao tải sau lưng xuống, một bộ thi khôi toàn thân đỏ đậm lập tức che trước mặt hắn ta, cũng phát ra tiếng gầm giận dữ, vung quyền đánh về phía tu sĩ dáng lùn.

Phanh phanh bang bang...

Song phương thế lực ngang nhau, đánh có đến có về.

"Giết hắn! Nhanh! Nhanh giết!"

"Giết bản tôn trước, đừng quan tâm thi khôi! Đúng! Đi vòng qua, giết... Đáng chết! Sao bị hắn tránh được!"

"Chém đầu hắn! Chém chân hắn! Chém cổ hắn! Nhanh! Nhanh hơn chút nữa! Suýt nữa thì chém trúng!"

"Giết giết giết! Tất cả đều giết!"

Bùi Lăng yên tĩnh nhìn, sau một lát theo tiếng kêu thảm của tu sĩ dáng lùn, thi khôi gãy một cánh tay đánh hắn ta ra khỏi lôi đài, giành được chiến thắng cho chủ nhân.

"Giáp hai thắng." Chấp sự áo xanh mặt không thay đổi tuyên bố, "Trận tiếp theo, Giáp ba gặp Giáp bốn."

Sau đó Giáp ba và Giáp bốn lên đài, người trước là Luyện Khí tầng bảy, không ngờ người sau là Luyện Khí tầng tám.

Thấy thế, Giáp ba gần như không chút cân nhắc, chờ chấp sự hô "bắt đầu", lập tức chủ động nhận thua.

Sau đó cũng là như thế, chỉ dưới tình huống có tu vi tương đương, hai tên tu sĩ mới có thể ra tay. Một khi xuất hiện tu vi khác biệt, người có tu vi thấp sẽ không chút chậm trễ nhận thua xuống đài.

Vì vậy trận đấu diễn ra rất nhanh, thấy đã sắp đến lượt mình, Bùi Lăng không quan sát lôi đài nữa, quay người đi về phía Thái Khỏa.

Bây giờ Thái Khỏa đã bị đám người bao phủ.