Thấy tên của mình đã đăng ký xong, Điền Tòng Hoành đang muốn đưa tay rút thăm, ai ngờ tu sĩ trung niên lại rút lá thăm cho hắn ta trước một bước.
"Giáp mười một." Hắn ta ném thẻ tre cho Điền Tòng Hoành, "Trong Thi Đấu Ngoại Môn kỳ trước, không cấm bất kỳ thủ đoạn nào, dù giết đối thủ cũng không phải chịu xử phạt tông môn."
Điền Tòng Hoành ngạc nhiên nhìn đối phương, lập tức nở một nụ cười khát máu, xoay người, nhanh chân đi đến lôi đài chữ Giáp.
Tu sĩ trung niên thấy thế mỉm cười, nghiêng đầu ra lệnh cho tạp dịch đứng bên cạnh: "Đi nói cho Tiếu di nương, ta đã báo thù cho chất nhi Tư Quảng giúp nàng, để báo đáp lại, ta muốn khoản linh thạch mà nàng gom góp cho chất nhi Tư Quảng."
Hắn ta là con trai Lý Bình, một trong những bá phụ của Lý Tư Quảng.
Mặc dù không thèm để ý đến cái chết của chất tử, nhưng đã gặp hung thủ, lại có thể nhân cơ hội kiếm chút chỗ tốt, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
...
Bùi Lăng chờ đợi bên cạnh lôi đài chữ Giáp.
Thi đấu rất náo nhiệt, mặc dù chưa bắt đầu nhưng đã có rất nhiều người ồn ào ở gần lôi đài.
Còn có người làm nhà cái ngay tại chỗ, bắt đầu phiên giao dịch cược người thắng của bản phong trong vòng đấu loại.
Bùi Lăng còn muốn cược mình thắng để kiếm một khoản nhỏ, kết quả đi qua hỏi một chút, nhà cái căn bản không liệt kê tên hắn...
Thế nhưng, dù hoàn toàn chưa nghe đến tên Bùi Lăng, nhưng cũng nhìn ra Bùi Lăng có tu vi cao hơn mình, vì vậy thái độ của nhà cái khá thân thiết: "Vị sư huynh này, không biết ngươi muốn đặt cho Bùi Lăng ở lôi đài nào? Tu vi gì? Chủ tu ra sao? Phẩm cấp binh khí? Tình huống nắm giữ độn pháp thuật pháp? Còn có..."
"Bùi Lăng là một tên phế vật, chuyện Thi Đấu Ngoại Môn thì có liên quan gì đến hắn? Còn đặt hắn?" Còn chưa nói hết câu, đột nhiên vang lên một câu mỉa mai ở cách đó không xa, "Nhà cái, chẳng lẽ ngươi ngại mình linh thạch cầm đến nóng tay?"
Bùi Lăng quay đầu nhìn, đã thấy một nam tu vẻ mặt khinh bỉ nhìn mình, người đứng trước mặt hắn ta là Tôn Ánh Lan quần áo xa hoa, châu hạng thúy quấn, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, trong số đám liếm cẩu vây quanh còn có cả Bùi Hồng Niên.
Bùi Hồng Niên vừa thấy Bùi Lăng lập tức nhíu mày: "Bùi Lăng! Trong khoảng thời gian này ngươi đi đâu? Sao tìm khắp nơi không thấy ngươi?"
Bùi Lăng chưa trả lời, Triệu Nham đã mỉa mai trước: "Ha ha, rõ ràng ngươi đã đồng ý với Tôn sư tỷ sẽ dốc hết sức vẽ phù lục cho sư tỷ, lại còn có thời gian đi tìm tên đường đệ phế vật này của ngươi? Bùi Hồng Niên, ngươi thật sự không đặt Tôn sư tỷ ở trong lòng!"
Ba!
Vừa dứt lời, Tôn Ánh Lan trở tay tát một cái vào mặt Triệu Nham.
Nàng dùng rất nhiều sức, Triệu Nham nghiêng mặt sang một bên, "Oa" phun ra hai cái răng.
Đám liếm cẩu vốn định cười ha ha, thấy thế đều khẽ giật mình.
Triệu Nham ngơ ngác che mặt, hoàn toàn không biết mình nói sai lời gì, trước đó Bùi Lăng này không cho Tôn sư tỷ mặt mũi, chuyện Tôn sư tỷ ghi hận trong lòng không phải mới một hai ngày, bây giờ hắn ta trút giận giúp Tôn sư tỷ, vì sao lại chịu một tát?
Bùi Hồng Niên cũng ngây ngẩn cả người, nhưng chợt cảm thấy rung động, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Ánh Lan sư muội là vì ta..."
Ngay lúc hắn ta nghĩ như vậy, Tôn Ánh Lan cũng đã đổi sang khuôn mặt tươi cười, nói với Bùi Lăng: "Bùi sư đệ, đã lâu không gặp, sư tỷ rất coi trọng ngươi!"
Nói xong di chuyển bước chân, đi đến trước mặt nhà cái: "Đây là một trăm linh thạch, ta đặt Bùi Lăng sư đệ."
Trong lòng nàng thầm hận, lần trước khó khăn lắm mới mạo hiểm thoát thân khỏi vòng tranh đấu nội môn. Kết quả lần này diễn ra Thi Đấu Ngoại Môn, vốn muốn xem có thể tìm kiếm mấy liếm cẩu có tiền đồ hay không, ai biết chưa bắt đầu thi đấu, tên khốn Triệu Nham này đã không đầu óc kéo thù hận cho nàng.
Vì không rước họa vào thân, nàng không thể không mất trắng một trăm linh thạch.
Đây là tròn một trăm linh thạch... Bùi Hồng Niên không ăn không uống vẽ phù lục cũng phải tốn vài ngày mới có thể tích lũy đủ cho nàng!
Vốn định có liếm cẩu thích hợp sẽ đi đặt mua một bộ váy áo đồ trang sức kiểu dáng mà đối phương thích...
Thật sự mới nghĩ đã thấy đau lòng.
Nghĩ tới đây, Tôn Ánh Lan lại hung hăng lườm Triệu Nham, quyết định sau này sẽ không dẫn theo tên não tàn này ra cửa nữa, đúng là xui xẻo!
Mặc kệ thanh danh tốt hay xấu, tóm lại tên tuổi của Tôn Ánh Lan ở Hòe m phong, còn nổi bật hơn Bùi Lăng.
Trước đó nhà cái còn đang hỏi thăm tình hình từ Bùi Lăng, nghe vậy không hề chậm trễ nhận lấy linh thạch, còn cười lấy lòng: "Tôn sư tỷ luôn có ánh mắt độc đáo, chắc chắn vị Bùi sư đệ này có thể thắng được."
Trong lòng Bùi Lăng thấy kỳ quái, mới không gặp Tôn Ánh Lan này một khoảng thời gian, sao cứ như đã đổi tính nết rồi?
Thế nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, chờ Tôn Ánh Lan dẫn rất nhiều liếm cẩu rời đi, hắn nói với nhà cái: "Đây là một vạn linh thạch hạ phẩm, ta đặt cho bản thân."
"Một vạn linh thạch hạ phẩm?" Nhà cái nghe vậy khẽ giật mình, không lập tức nhận lấy linh thạch, mà chắp tay, "Tại hạ Thái Khỏa, xin hỏi sư đệ đến từ gia tộc nào?"
Bùi Lăng bình tĩnh nói: "Bùi gia Lộc Tuyền thành."