Sau nhiệm vụ lần này, nàng nhất định phải nhanh chóng đột phá Luyện Khí tầng chín!
Sau đó tham gia Thi Đấu Ngoại Môn lần tiếp theo!
Đợi đến Thi Đấu Ngoại Môn, nàng sẽ khiêu chiến tiện tỳ Lỗ Lục Tường này ngay trước mặt mọi người, nàng muốn hung hăng giẫm lên mặt Lỗ Lục Tường ngay trước mặt tất cả mọi người ở ngoại môn, để Lỗ Lục Tường trả giá gấp mười lần, gấp trăm lần thậm chí cả nghìn lần vì mỗi một chữ đã nói ra hôm nay!
Lỗ Lục Tường luôn miệng nói nàng không bằng Kim Tố Miên, vậy nàng sẽ chứng minh cho tất cả mọi người xem, Đổng Thải Vi không hề kém hơn Kim Tố Miên!
Nghĩ tới đây, Đổng Thải Vi thở sâu, mắt nhìn Lục Phục Giang còn bảo vệ ở trước mặt mình, dứt khoát nói: "Lục sư huynh, ta muốn bình Thối Cốt Đan cực phẩm kia."
Đám người nghe vậy đều khẽ giật mình.
Thấy Đổng Thải Vi túm lấy vạt áo đi về phía trước, nhặt từng viên Thối Cốt Đan vừa bị ném xuống dưới đất.
Nàng nhặt rất chậm, như muốn cẩn thận nhớ kỹ sự nhục nhã vào lúc này.
Hôm nay Lỗ Lục Tường lẫn lộn phải trái, nhưng những lời lẽ cay nghiệt này đã hoàn toàn đánh thức nàng!
Lục sư huynh cực kỳ tốt, nếu nàng tiếp tục như thế, dù Lục sư huynh chấp nhận nàng, nàng cũng trở thành gánh nặng của Lục sư huynh.
Thử hỏi, nếu hôm nay Bùi Lăng khinh bạc nữ tu cường đại như Lệ chân truyền, Lỗ Lục Tường dám trợn tròn mắt nói lời bịa đặt như thế không?
Nàng nhặt xong tất cả Thối Cốt Đan, Tiêu Phác cũng đưa viên trong tay mình tới.
Đổng Thải Vi nhìn mười viên Thối Cốt Đan này, ánh mắt kiên nghị.
Một bình đan dược này là sự sỉ nhục, nhưng cũng là cơ hội chiếu rọi bản tâm của nàng.
Bắt đầu từ lúc này, nàng không còn là thiếu nữ ngây thơ suốt ngày chỉ nghĩ đến tình yêu nữa.
Mà là một người cầu đạo tranh đấu trên con đường đại đạo trong Tu Chân Giới!
Thư phòng gia chủ.
Quản Tuyết Nhị trên đống đổ nát đầy đất, khẽ gật đầu: "Tiêu Phác không lừa chúng ta, xem ra bảo khố thật sự không ở nơi này."
Chợt nhíu mày, "Kỳ quái... Hồ sen không có, giếng nước không có, diễn võ trường, thư phòng gia chủ, chính đường... Tất cả đều không có! Vậy bảo khố ở đâu? Không phải năm đó xây dựng Hàn gia đã đi ngược với lẽ thường, căn bản không xây ở trên giao điểm địa mạch?"
"Thế nhưng trên đường chúng ta đi qua đã thấy, ngoại trừ sáu nơi linh cơ hội tụ cũng chính là giao điểm địa mạch, những nơi khác đều hoàn hảo không chút tổn hại." Từ Tung nghe vậy nói, "Hơn nữa theo ta được biết, lúc trước Hạ Dực đến đây cũng tìm đọc theo m Thủy Huyễn Liên đại trận do tông môn ghi lại."
"Lẽ ra sau khi hắn đi vào, chắc chắn sẽ lần lượt tìm kiếm sáu nơi này, mới có thể đi đến chỗ khác tìm vận may?"
"Vậy điều này thật kì quái." Lỗ Lục Tường cũng nói, "Với thực lực của Hạ Dực, còn có đồng bạn mà hắn dẫn theo lúc đó, không thể đi tìm hết sáu chỗ còn có thể trốn về tông môn. Mặc kệ từ đường hay là giếng cổ, gặp bất kỳ một chỗ nào đều toàn quân bị diệt mới đúng."
Từ Tung không nhịn được suy đoán: "Chẳng lẽ bọn họ đặc biệt may mắn, tùy tiện đi tới lại gặp phải manh mối bảo khố?"
"Còn có khả năng, vốn tòa sơn trang này không khó chơi như vậy." Quản Tuyết Nhị trầm tư một lát, nói, "Chỉ là theo số tu sĩ chết ở chỗ này tăng lên, mới càng ngày càng quỷ dị..."
Ba người nghe vậy sắc mặt đều hơi nghiêm nghị.
Dù sao, lúc bọn họ còn chưa tiến vào, đã có gần mười tu sĩ mất tích ở rừng hoa lê bên ngoài.
Lại thêm đội ngũ của Quản Tuyết Nhị đã chết hết chỉ còn một mình nàng chật vật trốn đi, nếu suy đoán của Quản Tuyết Nhị là đúng, vậy tiếp theo chẳng phải Hàn thị sơn trang càng nguy hiểm hơn sao?
"Trước tiên mặc kệ những thứ này." Quản Tuyết Nhị ngửa đầu nhìn sắc trời, nói, "Hiện tại không có người ngoài, chúng ta nói thẳng ra đi: Trong lòng chúng ta đều biết từ đường nguy hiểm. Chỉ là các ngươi muốn cứu Trương Thạc, ta cũng muốn biết nơi đó có thứ gì, có phải là bảo khố không."
"Đã vậy, vừa nãy đã nói rõ với Tiêu Phác, chỉ cần bọn họ còn băn khoăn đến cơ duyên Trúc Cơ, chắc chắn sẽ đến từ đường xem xét."
"Chúng ta hãy nhân cơ hội này tạm thời rời khỏi Hàn thị sơn trang!"
"Để một đám người Tiêu Phác và Đường Nam Trai đi đối phó với từ đường nguy hiểm kia."
"Chờ qua một đêm, sáng ngày mai chúng ta lại tiến vào sơn trang xem xét tình huống."
Từ Tung hơi không yên lòng: "Vậy nếu bọn họ nhân lúc ban đêm lấy được bảo khố..."
"Vậy sáng mai chúng ta đợi quân địch mệt mỏi lại tấn công không tốt hơn sao?" Quản Tuyết Nhị hỏi lại, "Vừa rồi ngươi cũng thấy, đội ngũ của Tiêu Phác vẫn còn hoàn hảo, hình như chỉ thiếu hai người."
"Càng khỏi phải nói đến đám người Đường Nam Trai, sở dĩ ta và Tiêu Phác ngầm hiểu lẫn nhau ép buộc hắn trước khi đi vào, vì bọn họ là đội mạnh nhất trong số năm đội ngũ."
Nói đến chỗ này, Quản Tuyết Nhị dừng một chút, cố ý nói, "Ngoài ra, đến nay một nhóm Bạch Huống chưa từng xuất hiện, ai biết có phải ôm suy nghĩ ngư ông đắc lợi hay không?"
"Bây giờ chúng ta chỉ có bốn người, hơn nữa người nào cũng bị thương, yêu sủng của ta còn chết trận... Ở lại nơi này, chưa nói đến trong sơn trang rất nguy hiểm, chỉ cần bất kỳ đội ngũ nào trong số ba người Tiêu Phác, Đường Nam Trai hoặc là Bạch Huống phát hiện chúng ta suy yếu, chắc chắn sẽ ép chúng ta đi trước dò đường!"