Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 192: Bùi sư đệ trong sạch




Đổng Thải Vi thật sự choáng váng, nàng đã lớn như vậy, chưa từng phải chịu nhục nhã đến thế!

Trên thực tế, nếu so sánh dung mạo, nàng không hề kém Kim Tố Miên.

Chỉ là, Kim Tố Miên nữ thiên tài đan sư tên tuổi vô cùng vang dội ở ngoại môn, có kỹ nghệ và danh khí, nếu so sánh ra nàng không có gì ngoài vẻ đẹp, các phương diện đều bình thường, tất nhiên danh hiệu mỹ nhân sẽ kém xa Kim Tố Miên.

Nhưng xưa nay, Đổng Thải Vi cũng luôn được hưởng thụ cảm giác đám người theo đuổi nịnh nọt trong phạm vi nhỏ.

Ngay cả Lục Phục Giang là Luyện Khí tầng chín, cho dù từ chối sự theo đuổi của nàng, nếu trong lòng không có cảm tình, sao lại bằng lòng đến Hàn thị sơn trang, tranh giành cơ duyên Trúc Cơ cho nàng?

Lại không ngờ mồm miệng của Lỗ Lục Tường độc ác như thế, nói gần nói xa mỉa mai nàng không đáng một đồng!

"Tiện tỳ!" Sắc mặt Lục Phục Giang dữ tợn, Huyền Cốt tỏa liên đột nhiên buông Bùi Lăng ra, quất mạnh về phía Lỗ Lục Tường.

Cùng lúc đó, Bùi Lăng không có Huyền Cốt tỏa liên trói buộc, quanh thân lóe lên Huyết Ảnh đã xuất hiện bên cạnh Lỗ Lục Tường, một phát bắt được cánh tay nàng, di chuyển ra sau lưng Quản Tuyết Nhị như điện quang hỏa thạch.

Thấy cảnh này, suy nghĩ của Quản Tuyết Nhị thay đổi thật nhanh, nàng mới đến thật ra cũng không thể phân biệt rõ đúng sai thế nào.

Thế nhưng, Đổng Thải Vi cũng tốt, Lục Phục Giang cũng được, ân oán của hai người này có liên quan gì đến Quản Tuyết Nhị chứ?

Ngược lại chút nữa Bùi Lăng, Từ Tung và Lỗ Lục Tường này đều có thể làm việc cho nàng.

Nghĩ tới đây nàng không hề chậm trễ đưa tay ra, một phát bắt được Huyền Cốt liên tỏa, hoà giải: "Được rồi, đều là đồng môn cả, nói ít vài câu đi. Bùi sư đệ đã cho các ngươi Thối Cốt Đan cực phẩm, chuyện này dừng ở đây đi."

"Tiếp tục náo loạn như thế, còn ra thể thống gì?"

"Dù sao chúng ta cũng đến tìm bảo khố, không phải đến tranh đấu nội bộ."

Đôi mắt Lục Phục Giang đỏ hồng, lạnh giọng nói: "Quản sư tỷ, ngươi muốn đối đầu với ta vì tiểu súc sinh còn có tiện tỳ này sao?"

Quản Tuyết Nhị cau mày, đột nhiên buông Huyền Cốt tỏa liên ra.

Lục Phục Giang thấy vậy trong lòng thoải mái hơn, đang định tiếp tục ra tay với Lỗ Lục Tường, ai ngờ Quản Tuyết Nhị đột nhiên vỗ một chưởng về phía Đổng Thải Vi!

"Quản sư tỷ ngươi!" Lục Phục Giang quá sợ hãi, vội vàng che trước người Đổng Thải Vi, nhanh chóng hút một U Hồn đến nghênh đón chưởng kình của Quản Tuyết Nhị.

Oanh!

U Hồn phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, mất một lúc lâu toàn bộ thân hình tan rã, mới khó khăn đỡ được một kích này.

Tiêu Phác cũng nhíu mày lại, trầm giọng nói: "Quản sư tỷ, chuyện này rất phức tạp, hy vọng ngươi đừng tin lời từ một phía."

"Ta không có thời gian ở trong này với các ngươi." Khuôn mặt Quản Tuyết Nhị vô cảm, "Vừa nãy ta trở về từ giếng cổ sau núi, đã có thể xác định giếng cổ và hồ sen đều không có bảo khố. Các ngươi đã ở chỗ này, chắc hẳn chính đường cũng không phải vị trí của bảo khố?"

"Hiện tại tránh ra, để ta kiểm tra xung quanh một chút, nếu bảo khố không ở đây, ta lập tức đi ngay."

"Các ngươi thích đấu đá thế nào cứ việc, đừng trì hoãn cơ duyên Trúc Cơ của ta!"

Lục Phục Giang trợn to mắt, lại không dám tùy tiện rời khỏi bên cạnh Đổng sư muội, nếu không Quản Tuyết Nhị ra tay lần nữa...

"Quản sư tỷ." Vào lúc này, vẻ mặt Tiêu Phác nghiêm nghị mở miệng, "Nói vậy, có khả năng bảo khố đang ở từ đường Hàn thị?"

Không đợi Quản Tuyết Nhị hỏi thăm, hắn ta giải thích, "Chính đường thật sự không có bóng dáng bảo khố, về phần thư phòng gia chủ, vừa nãy đám người Đường sư huynh dọn dẹp cạm bẫy và trận pháp ở đó xong, đã nhanh chóng đến sau núi, nhìn phương hướng là đến từ đường trên đỉnh núi."

"Chúng ta vừa xem qua diễn võ trường, cũng không có dấu vết bảo khố."

"Nếu sư tỷ không tin, có thể tự tìm một lần."

"Từ đường?" Quản Tuyết Nhị nghe vậy cười ha ha, ngay cả Trương Thạc cũng thất bại ở từ đường, nếu từ đường có bảo khố, sao Hạ Dực có thể chạy thoát khỏi lần làm nhiệm vụ trước?

Nàng lập tức không chậm trễ nói, "Không sai, ta cũng cho rằng từ đường có khả năng nhất. Nhưng ta vẫn muốn kiểm tra nơi đây trước đã."

Nói xong, Quản Tuyết Nhị khẽ vỗ tiểu xà bên tai, dịu dàng nói, "Châu Châu, ngươi đi."

Tiểu xà kia buông vành tai ra, linh hoạt nhảy vọt một lúc ở giữa không trung, nhanh chóng chui vào lòng đất rồi biến mất.

Vẻ mặt Quản Tuyết Nhị nghiêm túc, dường như đang toàn lực ứng phó cảm ứng cái gì đó.

Sau một lát, trên mặt đất cách nàng không xa hiện ra một vòng ô quang, tiểu xà lại nhảy về trên người nàng, nhanh chóng bò đến bên tai, một lần nữa cắn vành tai nàng.

Quản Tuyết Nhị ngẩng đầu, nhẹ gật đầu với Tiêu Phác: "Nơi đây thật sự không có bảo khố, đã vậy, cáo từ."

Thấy nàng rời đi, Bùi Lăng vội vàng đi theo.

Từ Tung cũng vội vàng lôi kéo Lỗ Lục Tường vẫn đang tức giận bất bình rời đi.

"Lỗ Lục Tường!!!" Đổng Thải Vi siết chặt tay, trong mắt gần như nhỏ ra máu, trải qua tình cảnh vừa rồi, bây giờ nàng không hận Bùi Lăng quá nhiều.

Dù sao, thật ra Bùi Lăng cũng chưa thật sự làm gì nàng, ngược lại Lỗ Lục Tường miệng lưỡi bén nhọn đổi trắng thay đen!

Nếu không phải muốn giữ hình tượng ở trước mặt Lục sư huynh, nàng hận không thể trực tiếp nhào tới bóp chết đối phương!