Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 170: Rút thăm




"Đường sư huynh nói gì vậy, có ai không phải chạy từ ngàn dặm xa xôi đến vì hai thứ này?" Trương Thạc hỏi lại, "Ta kính thực lực của sư huynh, nhưng tu sĩ chúng ta chỉ nói đến anh dũng tinh tiến, cũng không thể vì một câu của sư huynh, đã chắp tay nhường đan phương còn có Xích Tu Đằng đi chứ?"

Vốn không hiểu vì sao lại có tu sĩ mất tích khiến bầu không khí hơi sa sút, theo lời nói này của Trương Thạc, lập tức trở nên căng thẳng hơn!

Trong chốc lát, đám người đều nhìn về phía Đường Nam Trai.

"Nếu tất cả mọi người đều muốn đan phương Trúc Cơ và Xích Tu Đằng." Sắc mặt Đường Nam Trai như thường, bình tĩnh nói, "Vậy mỗi người tự dựa vào thủ đoạn đi."

Nói xong khẽ gật đầu, dẫn theo người trong đội ngũ của mình muốn rời khỏi.

Quản Tuyết Nhị thấy thế, đôi mắt đảo quanh, đột nhiên nhiên cất giọng nói: "Đường sư huynh, xin dừng bước."

Nàng mở quạt lông nửa che khuôn mặt, nhẹ nhàng cười nói, "Tất cả mọi người là sư huynh đệ tỷ muội đồng môn, cần gì tổn thương hòa khí chỉ vì một Hàn thị sơn trang?"

"Thật ra theo ý kiến của ta, dù đan phương Trúc Cơ là bản tâm đắc chép tay, cũng không phải chỉ một người có thể dùng."

"Thứ thật sự đáng giá khiến chúng ta làm một trận, chỉ có Xích Tu Đằng."

"Đã vậy, không bằng hợp tác."

"Như vậy, dù rất nhiều người không lấy được Xích Tu Đằng, cũng không tính tay không mà về, như thế nào?"

Đường Nam Trai nghe vậy khẽ nhíu mày, nói: "Quản sư muội..."

"Ta ủng hộ Quản sư tỷ." Hắn ta còn chưa nói hết lời, Tiêu Phác đã nói, "Mọi người đến đây cũng vì giành cơ duyên Trúc Cơ, chứ không phải tranh đấu lẫn nhau. Đã vậy, Xích Tu Đằng không thể chia ra, mỗi người dựa vào thủ đoạn thì cũng thôi. Đan phương Trúc Cơ và tâm đắc Trúc Cơ chỉ là việc sao chép mấy phần, cần gì ồn ào đến mức sử dụng bạo lực?"

Hắn ta cất cao giọng nói, "Tiêu Phác ta nguyện ý phát lời thề tâm ma, nếu đạt được đan phương Trúc Cơ còn có tâm đắc Trúc Cơ của Hàn thị sơn trang, nhất định sẽ chia sẻ với chư vị!"

Trương Thạc hơi híp mắt lại, nói: "Lời của Quản sư muội có lý, ta cũng tán thành làm như thế."

Ba vị đội trưởng đã tỏ thái độ, đều đang nhìn về phía Đường Nam Trai.

Sắc mặt Đường Nam Trai âm trầm, sao lại không nhận ra bọn họ đang mơ hồ có ý bắt tay đối phó mình?

Vừa nghĩ như vậy, hắn ta từ tốn nói: "Vừa rồi ta đang muốn nói, ta cũng có suy nghĩ giống với Quản sư muội."

"Đường sư huynh cũng tán thành dĩ hòa vi quý, vậy ta an tâm rồi." Lúc này Quản Tuyết Nhị lại vội vàng nói tiếp, "Vậy sau khi chúng ta tiến vào Hàn thị sơn trang tìm kiếm vị trí, có phải cũng nên nói rõ từ trước không? Nếu không đến lúc đó còn chưa tìm được bảo khố, người mình đã tự đánh nhau trước, khó tránh khỏi làm trò hề cho thiên hạ."

Đường Nam Trai nghe vậy còn chưa lên tiếng, một tu sĩ cũng mặc áo bào trắng đứng bên cạnh hắn ta đột nhiên mở miệng: "Hóa ra Quản sư tỷ nói hồi lâu, là vì chờ mọi người ở chỗ này? Chẳng lẽ Quản sư tỷ đã thăm dò được chỗ của bảo khố rồi?"

"Đương nhiên ta không biết vị trí cụ thể của bảo khố." Quản Tuyết Nhị không nhịn được cười nói, "Thế nhưng, chắc hẳn trong lòng mọi người đều biết rõ chỗ có thể xuất hiện bảo khố. Suy nghĩ của ta rất đơn giản, dù đan phương Trúc Cơ, hay là tâm đắc Trúc Cơ, cùng Xích Tu Đằng không thể chia sẻ, đều là những thứ bắt buộc với đám người chúng ta."

"Hiển nhiên người đã tới đều không sợ chết sợ chiến."

"Chỉ là nếu còn chưa tìm được bảo khố đã đổ máu trước, vậy cũng chết quá vô dụng."

"Cho nên không bằng nói rõ ràng trước khi đi vào, một đội ngũ chọn một chỗ, đến lúc đó cũng có thể tiết kiệm thời gian."

Trương Thạc trầm ngâm nói: "Có khoảng sáu nơi có khả năng xuất hiện bảo khố, nhưng dù cho tính đến một nhóm Bạch Huống còn chưa chạy tới, chúng ta cũng chỉ có năm đội ngũ. Vậy phải tính toán chỗ trống ra thế nào?"

"Rất đơn giản." Hiển nhiên Quản Tuyết Nhị đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, nghe vậy không chút nghĩ ngợi nói, "Nếu bảo khố nằm ở chỗ mấy chúng ta chọn trước, vậy tất nhiên chỗ còn lại không quan trọng gì. Nếu đúng lúc bảo khố nằm ở những nơi này, vậy ai lục soát xong chỗ của mình trước, sẽ đến đó tìm trước."

Triệu Xương An không nhịn được nói: "Vậy nếu sau khi đi vào lại có đội ngũ lập tức chia binh hai đường, chiếm lấy những chỗ này trước thì sao?"

Quản Tuyết Nhị liếc nhìn hắn ta, cười như không cười nói: "Còn chưa đi vào đã có nhiều người biến mất một cách khó hiểu như vậy. Chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy Hàn thị sơn trang là quả hồng mềm? Có đội ngũ tự kiêu vào thực lực muốn chia binh thì cũng được thôi. Dù sao cũng tốt hơn vừa đi vào, còn chưa thấy chính đường đã đánh nhau thành một đống chứ?"

Đám người im lặng một lúc, cuối cùng vẫn Tiêu Phác tán thành đầu tiên, sau khi Trương Thạc cân nhắc cũng gật đầu, thế là mặc kệ trong lòng Đường Nam Trai mạnh nhất nghĩ như thế nào, cũng không thể không đồng ý cách này.

Chỉ là liên quan đến việc phân chia chỗ, hắn ta và Quản Tuyết Nhị lại mâu thuẫn với nhau: Quản Tuyết Nhị có ý để bốn đội trưởng rút thăm quyết định, tốc chiến tốc thắng, để tỏ lòng không có ý riêng, nàng bằng lòng là người rút cuối cùng; nhưng Đường Nam Trai lại hy vọng lấy thực lực quyết định, đề nghị mỗi đội ngũ phái một tu sĩ ra đấu pháp, ai thắng thì người đó được chọn trước.